Thấm thoát đã hơn một tháng kể từ ngày chính thức nhận nhiệm vụ tại bệnh viện Dã chiến số 1 Cần Thơ. Những ngày gần đây, khi dịch ở Cần Thơ có dấu hiệu ổn, mọi người vẫn hay hỏi nhau “Bạn sẽ làm gì đầu tiên khi hết phong tỏa?”. Chắc hẳn mọi người có rất nhiều điều muốn làm khi chúng ta được quay về cuộc sống bình thường mới. Riêng tôi, việc đầu tiên tôi sẽ làm là VỀ NHÀ.

Cán
bộ và sinh viên trường Đại học Y Dược Cần Thơ ra quân tham gia bệnh viện dã chiến
số 1, TP Cần Thơ
Trước
khi bắt đầu tình nguyện tại bệnh viện Dã chiến số 1 Cần Thơ, bản thân tôi có
tham gia một số hoạt động tình nguyện phòng chống dịch Covid-19 khác. Tuy
nhiên, làm việc tại bệnh viện dã chiến luôn là một trong những sự lựa chọn của tôi
trong những lần khảo sát tình nguyện của nhà trường. Mặc dù, tôi thực sự rất
mong dịch bệnh sẽ sớm được kiểm soát và sẽ không cần phải kích hoạt các bệnh viện
dã chiến.
Một
số người thân biết mình làm việc ở bệnh viện dã chiến hỏi mình có sợ không.
Mình cũng sợ chứ! Nhưng sau khi hoàn thành những công việc khiến mình lỡ chuyến
đi hỗ trợ quê nhà Vĩnh Long và phải ở nhà dõi theo những cán bộ, sinh viên đang
ngày đêm dốc sức ngoài cộng đồng và các mặt trận khác cũng như những câu chuyện
đau thương mất mát cứ liên tục được đưa tin khi tình hình dịch ở Cần Thơ nói
riêng và khu vực phía Nam nói chung trở nên phức tạp. Do vậy, chuyên
môn là một nhân viên y tế không cho phép mình tiếp tục lãng phí thời gian ở nhà.
Với chúng tôi, TRÁCH NHIỆM nặng hơn rất nhiều lần so với nỗi sợ cá nhân.

Cán
bộ và sinh viên trường Đại học Y Dược Cần Thơ ra quân tham gia bệnh viện dã chiến
số 1, TP Cần Thơ
Lo
lắng cho bản thân bỏ qua một bên, nhưng mình biết gia đình cũng sẽ lo lắng đến
mất ăn mất ngủ khi mình làm việc trong môi trường nguy cơ cao như vậy. Vậy nên,
mình chỉ dám gọi về báo với gia đình trước ngày chính thức làm việc tại bệnh viện
một ngày.
Xin
lỗi ba mẹ vì lần đầu tiên trong cuộc đời phải làm ba mẹ lo lắng đến vậy. Nhưng
con vẫn đang rất an toàn ở đây. Con không phải mặc PPE để làm việc, con không
trực tiếp chăm sóc, điều trị cho người bệnh Covid-19. Nhưng hàng ngày con vẫn
thầm vui vì góp một phần nhỏ làm giảm đi những giọt mồ hôi sau bộ PPE nóng bức;
giảm đi những nét hằn, vết loét của khẩu trang N95 trên khuôn mặt, trên tai của
cán bộ, sinh viên đang chăm sóc, điều trị trực tiếp cho người bệnh Covid-19.
Ngày hôm kia, trong khoảng khắc giải lao ngắn ngủi giữa mớ ngỗn ngang công việc,
một chị đồng nghiệp có hỏi rằng “Chúng ta không mặc PPE, nhưng vẫn đang âm thầm
hỗ trợ cho những chiến sĩ mặc PPE cách một tòa nhà ngoài kia thì có được gọi là
CHIẾN SĨ THẦM LẶNG không?” Chúng con xứng đáng đúng không ạ?? Con cũng thầm vui
khi nhìn thấy những khuôn mặt vui mừng của người bệnh hàng ngày được xuất viện
về nhà. Dù chỉ nhìn thấy qua camera thôi, nhưng con biết họ thật sự rất vui khi
được xuất viện về nhà ba mẹ à. Con cũng sẽ rất vui được về nhà khi cuộc sống
bình thường mới quay lại ba mẹ à. Nên đừng quá lo khi có đôi khi con bỏ lỡ cuộc
gọi từ nhà nhé. Rồi chúng con sẽ chiến thắng, con sẽ về nhà sớm thôi.

Sinh viên Trường với khẩu hiệu "Chúng tôi đi làm vì bạn; Bạn hãy ở nhà vì chúng tôi"
Cần Thơ cố lên! Sài Gòn
cố lên! Việt Nam cố lên! Chúng ta sẽ về nhà sớm thôi!