Bệnh viện dã chiến
Lời cảm ơn chân thành
[ Cập nhật vào ngày (04/11/2021) ]

Sau bao ngày giãn cách xã hội vì đại dịch toàn cầu COVID-19 có thể nói tâm trạng chung của người dân là mong được ra đường tự do sau ngày 30/9 bởi đã lâu lắm rồi người dân phải ở nhà và rồi tháng 10 đã đến cùng với sự đua nhau xanh tươi của cỏ cây tiếng hát ríu rít của những chú chim thì tâm trạng phấn khởi của người dân khi chính phủ dần dần nới lỏng giãn cách xã hội chuyển sang thích ứng linh hoạt sống chung với đại dịch , mở cửa khôi phục lại nền kinh tế đã tạo nên một không khí vui tươi nhưng đâu đó vẫn còn bệnh nhân F0 bởi vậy các BVDC rất cần sự góp sức của tuổi trẻ , nhận được thông báo đăng ký tình nguyện tham gia hỗ trợ chăm sóc bệnh nhân F0 tại BVDC số 2 ngay lúc này tôi cảm thấy vui mừng nhưng vẫn có chút suy nghĩ nơi đây thật nguy hiểm , chợt nhớ đến trong bài hát Một đời người, một rừng cây của nhạc sĩ Trần Long Ẩn có đoạn: “ Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai Ai cũng một thời trẻ trai, cũng từng nghĩ về đời mình..." càng tô đậm thêm ý chí bản thân cùng với những kinh nghiệm bản thân có từ những chiến dịch ở Sài Gòn làm cho tôi có nguyện vọng đăng ký tham gia và rồi tôi đã được tham gia .


Đầu tiên là phần tập huấn sơ bộ và sinh hoạt về quy định chung và hình thức làm việc dù dưới cơn mưa nặng hạt nhưng anh quản lý đã cố gắng hết giọng để truyền đạt cho bọn tôi và chúng tôi cũng chăm chú nghe thật kỹ .

Mở đầu là một pha chọt mũi bắt đầu gọi là chọt mũi cho vui ấy chứ đúng phải gọi là lấy mẫu ấy, ôi ! Đau thật . Dù đã từng nằm trong đội xét nghiệm đã lấy không biết bao nhiêu lượt , giờ là đến lúc phải bị trả đũa chăng , nhưng vẫn cố chịu không chỉ dừng ở đấy bởi môi trường BV nguy cơ rất cao và bên cạnh luôn có đồng đội không thể nào lơ là được khi biết biến chủng mới rất nguy hiểm và lây lan rất nhanh cũng vì lý do đó mà cứ cách 2 ngày là một lần lấy mẫu PCR , mỗi lần lấy là mỗi lần bản thân cảm giác ớn lạnh , nhắc lại run cả mình luôn . 

Công việc chính yếu đợt này của chúng tôi là h trợ chăm sóc cho các bệnh nhân F0 từ việc tiếp nhận bệnh mới vào khoa điều trị hay đến các vật dụng cá nhân như chăn , mùng ,  bàn chải hay kem đánh răng ,... Môi trường BV nên bệnh nhân không thể mang vật dụng nhiều theo được thế nên họ rất cần sự hỗ trợ, nhớ có cô nói :" cô nghe thông báo đi cách ly ở BVDC thì chưa đầy 15p xe cấp cứu đã đến , cô chưa chuẩn bị được gì chỉ vỏn vẹn được vài bộ đồ hay một ít đồ mang theo  " .Và công việc phải kể đến đó mang bữa ăn cho bệnh nhân nói vậy chứ thật ra là phát cơm cho bệnh nhân , nếu trực ca sáng thì mang suất cơm trưa , trực ca chiều thì mang suất cơm tối và trực ca tối thì mang suất cơm sáng cho bệnh nhân, tới khung giờ cơm là bọn tôi khoác lên mình đồ phòng hộ cấp 3 cùng chiếc xe đẩy chất đầy những phần cơm để đem đến cho bệnh nhân những bữa ăn no bụng . Bên cạnh đó là những lúc ship đồ ăn từ vòng ngoài người thân gửi vào cho bệnh nhân, dù cực nhưng vẫn rất vui , bởi mỗi ngày làm việc đều mang một giá trị riêng góp phần giúp đỡ bệnh nhân, cùng chung tay đẩy lùi được đại dịch để cuộc sống bình thường mới dần trở lại , màu xanh càng được mở rộng. 

image001.jpg            

Chuẩn bị bắt đầu công việc đem bữa ăn no bụng ,hy vọng bệnh nhân nhanh chóng hồi phục

 image001.jpg

Buổi làm việc đầy năng lượng , chuẩn bị đẩy xe ra để ship đồ từ vòng ngoài vào cho bệnh nhân

Lời nhắc nhở từ xa 

Với mỗi tối tôi được nhận được lời hỏi thăm , " nay còn làm việc có ổn không ?" hay " nay con ăn cơm với gì ?" .Có lẽ dù ở đâu ba mẹ cũng xem mình như những đứa trẻ thơ và luôn bên cạnh để nhắc nhở . Mình cũng kể cho mẹ nghe nhiều việc ở đây và công việc cũng không quá áp lực lắm và đặc biệt con tăng lên thêm 3Kg luôn . Ngoài ra còn có những lúc call màn hình để bàn công chuyện với các chị đủ thứ chuyện trên đời .

 

Câu chuyện đêm khuya 

Mình xin kể cho mọi người cùng nghe , một đêm vào ca trực như thường lệ 21h đêm mình cùng đồng đội vào hỏi suất ăn sáng chẳng hạn :" Dạ cho con hỏi phần ăn sáng mai có cô chú hay anh chị nào ăn cháo hay ăn chay không ? " Đi từ đầu dãy khu A đến cuối dãy khu B , sau đó nhận được một tin báo của bác sĩ, bé trực lấy sinh hiệu cho anh ca L.H.K.A phòng B.11-10 dùm anh bệnh nhân đang báo ra sốt khó thở , và ngay sau đó tôi lật đật cầm máy SpO2 , nhiệt kế , máy đo huyết áp, tôi liền ba chân bốn cẳng chạy lại phòng bệnh nhân, điều đầu tiên ụp vào mắt em là thấy bệnh nhân lờ đờ , nằm im luôn , hoảng hốt lên "Ôi! Gì thế này". Nhanh tay đo đo huyết áp, nhiệt độ và SpO2 , kinh khủng hơn khi SpO2 chỉ còn 94% tôi và bạn chung team hoảng hốt lên và báo ngay cho anh bác sĩ trực, HA: 140/70 mmHg , nhiệt độ lên đến 40,3 0C , bác sĩ nhanh chóng ra y lệnh cho bệnh nhân một viên Paracetamol dạng sủi bọt cho bệnh nhân uống liền , sợ SpO2 , nên ngay sau đó 5 cái SpO2 được đặt ở 5 ngón tay khác nhau nhưng cái xịn nhất cũng chỉ lên có 94% và ngay sau đó là bệnh nhân được đem qua phòng cho thở oxy qua úp mask 6L/P bệnh nhân nặng khoảng 80 kg , mỗi phút giây trôi qua trong mắt tôi luôn nhìn vẻ mặt bệnh nhân và ngó mắt vào nhìn máy SpO2 xem có diễn tiến tốt không  , trời không phụ lòng người tốt SpO2 tăng lên 97% và tiếp tục bạn chung đội nhận được y lệnh , tiêm 1 lọ methylprednisolon 40mg vào vein nhanh chóng , ôi bạn tôi thật nhanh đã tiêm xong sau đó là 2 đứa tôi luôn chờ trực xem diễn tiến của bệnh nhân, một đứa thì báo cáo tình hình cho BS trực đứa còn lại phải thuyết phục tâm lý cho bệnh nhân mặc dù bệnh nhân đang rất yếu . Thấy bệnh nhân rất thương bởi bệnh nhân đang vào cơn hành của sốt bệnh nhân chưa được tiêm vacxin mũi nào và CT rất thấp 13.4 ngày đầu nhận bệnh thì bệnh nhân vẫn còn ổn nhưng giờ bệnh nhân diễn tiến thật nhanh và cũng thật lo sợ cho bệnh nhân dù nhiều lúc chị vợ của anh luôn kêu anh cố gắng lên vượt qua và lúc ấy giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt chị làm cho tôi cảm thấy chạnh lòng , còn có đứa bé gái con của anh tầm 7T bé cũng dường như chưa biết gì nhưng vẫn luôn nhìn về bố . Niềm vui như muốn vỡ òa bệnh nhân dần dần trở nên sắc mặt ổn hơn , các chỉ số sinh hiệu dần dần chuyển biến tích cực SpO2 lên 97% , nhiệt độ đã giảm xuống còn 38.3 độ C  thôi , và sau đó bệnh nhân được chuyển đi bệnh viện Lao Phổi vì đây là có đủ điều kiện để điều trị cho bệnh nhân được tốt hơn . Tui ngay lập tức được phân công đi theo xe cấp cứu để đưa bệnh nhân lúc này cũng đã gần 00h đêm rồi trời cũng bắt chợt có cơn mưa , bên trong thì nóng từ bộ phòng hộ cá nhân và nhịp cành nhanh hơn khi quay sang nhờ bệnh nhân giơ lên cho mình xem SpO2  bao thì thấy được  tụt xuống chỉ còn 94% dù đang thở oxy tôi quay sang nói chú tài xế: " chú ơi mình chạy nhanh hơn được không chú ." Chú hiểu và cũng đã tăng ga nhanh hơn chút nhưng vẫn đảm bảo an toàn, tôi qua sang bệnh nhân giơ tay lên và nắm chặt bàn tay lại qua khung kính ngăn cách như một động lực cho anh cố gắng lên, nhưng đâu đó vẫn thấy sự gắng gượng của anh  , ngay lúc ấy lòng tôi như muốn nổ tung, chỉ biết cầu mong cho bệnh nhân ổn hơn , và khi đến được bệnh viện Lao Phổi , tôi h trợ đưa bệnh nhân vào khoa Cấp cứu bệnh nhân khe khẽ nói lời cảm ơn : "anh cảm ơn bé nhiều nha ". Và tôi : "Dạ, anh cố gắng giữ nhìn sức khỏe nha và yên tâm điều trị ở đây có nhiều Bs giỏi và có nhiều cơ sở vật chất hơn "  và rồi anh được đưa ngay vào khoa cấp cứu . Tôi quay về trong đêm khuya, con đường vắng bởi giờ đây mọi người đã vào giấc ngủ sâu . Cảm thấy thương cho bệnh nhân, dường như cái cảm giác sợ nó biến mất đi bởi câu nói ngọt ngào của câu nói ấy , hay những  diễn tiến của bệnh nhân, thêm nữa mình có mặc đồ bảo hộ nên cũng sẽ giảm phần nguy cơ. Câu nói của anh như một liều thuốc tinh thần làm cho tôi càng thêm cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ . 

Bữa ăn đủ đầy và bài học quý giá 

            Dù có cơm ngày 3 bữa đồ ăn khá ngon nhưng các anh chị bác sĩ, điều dưỡng sợ mấy đứa đói khi trực ca đêm  nên  mua sẵn ít đồ ăn đem vào nào chả cá viên chiên hay đùi gà chiên , có khi có cả trà sữa làm cho cái bụng tôi càng căng ra rồi tiếp căng da mắt thì chùng da mắt, ăn no rồi đi ngủ, mấy anh bác sĩ còn tận tình giải thích triệu  chứng về bệnh cho mấy đứa em nghe , mấy anh từ bệnh viện Tim Mạch nên rất giỏi về điện tâm đồ nên có những buổi học vỡ lòng như củng cố kiến thức cho bọn em khi đi chống dịch dù chống dịch nhưng vẫn được học, nhiều lúc có mấy câu hỏi hơi ngu xíu nhưng cũng làm các anh phải căng thẳng đi kiếm tài liệu giải thích cho bé , hay những kinh nghiệm khi các anh đi làm , các anh chị xem chúng em như những đứa em út trong nhà hết mực chỉ dạy .Bản thân cũng ngưỡng mộ các anh và không quên nói lời cảm ơn sau mỗi buổi học ấy .Những kiến thức ấy sẽ in sâu đậm trong trí óc của bản thân tôi . 

 image001.jpg 

Đây là team 3 vừa năng động và nhiệt huyết có anh Bác sĩ cũng dễ thương có lẽ sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi

 

Lời từ giả sâu đậm. 

Từ khi tôi vào nhận nhiệm vụ thì chú đã vào sẵn khu điều trị A rồi, tôi nhớ mỗi lần mang cơm vào là chú nói "cái này  để chú làm cho", chú kêu mọi người ra nhận cơm và phát cho mọi người , tôi cảm thấy biết ơn chú , chú quê ở Cần Thơ luôn và chú vào cách ly ở đây chỉ một mình cũng không có bạn bè gì , chỉ có mấy chú cùng trạc tuổi nhau thì lâu lâu nói được ít chuyện nhưng vào khu điều trị nên ít BỆNH NHÂN giao tiếp nhiều với nhau , nên nhiều lúc thấy chú ngồi mình cũng buồn , nhiều lần thấy nhiều người được xuất viện chú rất muốn về  vì lí do chú chưa được tiêm vaccin và có triệu chứng cứ kéo dài kèm theo chú có bệnh tăng huyết áp mặc dù  nhiều lúc chú hỏi :" sao chú vào lâu mà chưa thấy chú được test lại vậy con ?" .Tôi cũng từng bước giải thích kỷ cho chú nghe . Nghe rồi vẻ mặt chú xuống hẳn , nỗi buồn thể hiện rõ qua giọng nói bỗng nhẹ xuống , tôi công tác tại đây 2 tuần , hôm bửa trực cuối biết được tin là ngày mai chú sẽ được ra viện , niềm vui lộ rõ hẳn , tiếng cười lẫn vào từng câu nói, làm mình cũng vui theo , chú nói: "Mai chú về rồi không phụ con phát cơm rồi ". Tôi cũng nhanh miệng: "Dạ con cảm ơn chú , ngày mai con hết đợt rồi, sang tuần có đợt mới vào." Và 2 chú cháu cười rộ lên , bởi sau bao mong chờ thì điều mong muốn đến con người ta cảm thấy thật hạnh phúc biết bao.Tất cả sẽ là những kỷ niệm thật tuyệt. Hay một bé gái tặng chúng tôi một bức hình như muốn nói lời cảm ơn mong muốn rằng đại dịch nhanh chóng qua đi để mọi người yên tâm vào công việc .

 image001.jpg

 Tâm thư của một bé gái gửi tặng và thật cảm động hy vọng em mau khỏi bệnh để được về nhà và Việt Nam chiến thắng đại dịch

Như vậy chiến dịch đã sắp hết, tôi dần được  tái hòa nhập cộng đồng sắp được về trọ lên trường học bài rồi , cảm ơn thầy cô đã dạy cho tôi nhiều kiến thức và kỹ năng cơ bản để bản thân có những buổi được áp dụng  thực tế. Về rồi sẽ rất nhớ những kỉ niệm đẹp ấy .Tuổi trẻ là để cống hiến bởi một sức sống xanh rất mãnh liệt trong bản thân tôi . Từ những bài học thực tế như là một trải nghiệm và sẽ là những kinh nghiệm cho bản thân và sẽ là một hành trang để vào đời . Tất cả sẽ trở thành một phần trong ký ức , cảm thấy hạnh phúc vì đã đóng góp sức trẻ giúp đỡ bệnh nhân và cảm ơn tất cả vì đã đồng hành cùng  nhau hoàn thành nhiệm vụ .

 image001.jpg

         Mỗi ngày làm một công việc tuy vất vả nhưng lại vui khi giúp đỡ được bệnh nhân vượt qua căn bệnh này

 

 image001.jpg

 Công việc lấy sinh hiệu cho bệnh nhân để phân loại bệnh,tiếp nhận bệnh nhân mới

image001.jpg

 Bức tranh tưởng chừng như đơn giản nhưng mang nhiều cảm xúc bức tranh như tiếp thêm một động lực chiến đấu

image001.jpg

            Tôi cùng đồng đội thể hiện quyết tâm chiến đấu mong một ngày không đại dịch qua đi để cuộc sống trở lại bình thường mới






Nguyễn Văn Huynh –Lớp YT Khóa 44



Các ý kiến của bạn đọc





Tiện ích