Tình nguyện
Sài Gòn giận lẫy!
[ Cập nhật vào ngày (13/09/2021) ]

Sài Gòn mùa này ốm miết chẳng ngừng, đã thế còn ẩm ương khó chiều, lúc nắng lúc mưa. Đã hơn 10 ngày đặt chân lên TP Hồ Chí Minh nhận nhiệm vụ, công việc cứ thế tuần tự quen thuộc mỗi ngày, chỉ một ước mong mỗi ngày số ca nhiễm sẽ ít dần đi. Vừa kịp chợp mắt 15p sau ca làm muộn buổi sáng và bắt đầu cho ca chiều.


Trưa hổng vui, Sài Gòn cho thêm tí nắng nóng, tổ dân phố 14 hơn 70 hộ chia thành từng ngóc ngách, cái hẻm nhỏ khó đi lại rẽ khắp nơi,  đi mới mấy nhà mà cả 3 toát cả mồ hôi. Phát từng hộ, hướng dẫn từng người khàn cả giọng, có người hổng hiểu, phải chỉ lại 2-3 lần. Thấy Như Ý ỉu xìu vì thấm mệt, mình trêu: “Má Thắng ơi, chiều nay mà làm hổng kịp, mình gả nhỏ Ý cho anh nào đẹp trai để nhỏ ở đây hướng dẫn mấy hộ còn lại luôn, mình về sớm haha”. Mệt vậy đó, mà có một đứa làm trò, là cả bọn lại có một tràng cười phá lên, năng lượng tràn trề nạp đầy ngay.

 image001.jpg

Sinh viên tình nguyện Trường Đại Học Y Dược Cần Thơ tại Quận 4, TP Hồ Chí Minh

Mùa này, Sài Gòn hay giận lẫy, đang nắng gắt lại ào một phát, thế là mưa. Trời Sài Gòn đỏng đảnh, mưa chẳng nặng mà lâu. Cơn mưa chiều dai dẳng và triền miên. Nép vào mái hiên bên đường đợi mãi mưa hổng chịu ngừng, đành né mưa, chạy nhanh đi gom test bởi test phát rồi, quá 30p thì kết quả không còn giá trị nữa. Đứa nào cũng nhanh chân, tranh thủ nép nép vào hiên rồi chạy, hổng phải sợ ướt mà nước mưa thấm vào đồ bảo hộ lại chẳng hay. Lạnh quá trời lạnh. Gió quá trời gió. Đi ngoài đường người cứ như muốn nằm bẹp xuống mặt đường. Mưa ướt thấm cả vào quần áo bên trong, hoà lẫn với mồ hôi ướt sũng. Mình cảm nhận rõ từng nhịp đập, từng cái nhói, từng giọt nước mắt mặn đắng, từng sự bức rức đau khổ nơi con tim này. Hằn sâu trong sự mệt mỏi là tình đồng đội, là tình yêu thương của người dân dành cho lực lượng chống dịch. Khi là cái bánh, trái táo hay quả chuối vàng, có khi chỉ là chai nước suối,… mà ấm lòng lắm. Mưa thì lạnh nhưng lòng người ấm nóng, xoa dịu tâm hồn của bọn mình biết mấy. Chắc mình không quên ánh mắt một cụ già nhìn đầy vẻ biết ơn khi test lên kết quả âm tính. Cụ rối rít cảm ơn đến nỗi mình thấy ngại, len lỏi trong từng ngóc ngách tim mình là cảm giác sung sướng lạ thường. Bởi bọn mình, vừa giúp được một việc nhỏ nhưng ý nghĩa biết dường nào.

image001.jpg 

Huyền Trân cùng đồng đội thực hiện nhiệm vụ lấy mẫu cộng đồng tại Quận 4, TP Hồ Chí Minh

Những ngày tháng ở nhà, mỗi lần mưa về mình lại có rất nhiều cái để nghĩ suy đắn đo. Nhưng ở thành phố này, mọi thứ cơ hồ là những tính toán lo lắng xem sắp tới bản thân phải làm những gì, những khó khăn nào phải vượt qua, có những trường hợp bất khả kháng gì phải đáp ứng, có bao nhiêu việc còn dở dang. Ai cũng mệt, Sài Gòn cũng mệt rồi, bọn mình phải kiên cường kéo Sài Gòn tỉnh dậy.

Sài Gòn chính thức vào giai đoạn khó khăn nhất của những con người dù đã quen với việc bươn chải, lo cơm áo, lo gạo, lo tiền; nhưng lúc này thì mọi lo toan dường nhân lên gấp bội. Thực phẩm sử dụng dự trữ giờ phải bám víu lay lắt tiết kiệm để dành chờ ngày ra đường đi chợ, chờ tới lượt mình nhận hỗ trợ. Quằn trong nỗi sợ mơ hồ, phải chăng họ vẫn tự dỗ mình rằng vẫn còn người khác khó khăn, đau khổ hơn, nên không được than thở. Chợt nghĩ, hình như Sài Gòn chưa bao giờ trải qua tình trạng khủng hoảng như vậy, vì họ không quen. Bắc Trung Bộ trở thành khu vực dễ kiểm soát hơn vì người ta quen rồi, tập huấn từ thiên tai nhiều rồi. Covid hay bão to cũng như nhau, đóng cửa hết. Mọi năm, cứ mùa mưa bão thì SG hay tổ chức quyên góp, từ thiện ra miền Trung, đợt này thì ngược lại. Thôi, Sài Gòn hãy cố lên nhé, sẽ nhanh vượt qua mà. Rồi Việt Nam sẽ vươn mình chiến thắng đại dịch.

image001.jpg 

Huyền Trân thực hiện nhiệm vụ lấy mẫu cộng đồng tại Quận 4, TP Hồ Chí Minh

Thỉnh thoảng có những ngày cảm thấy rất rồi tệ và chán ghét cuộc sống, mình lại mang câu chuyện đi chống dịch này ra, và rằng thật tốt khi mình đã vô tình giúp một người xa lạ. Ấy thế mà chỉ như vậy mình đã lại cảm thấy mình cần phải sống tốt hơn. Mình lại viết ra, vì muốn động viên người khác, nếu ai đó đang có một ngày tồi tệ.

Quận 4, 12/09/2021.




Lý Huyền Trân - Sinh viên tình nguyện Trường Đại học Y Dược Cần Thơ



Các ý kiến của bạn đọc