Tình nguyện
Một lần nữa, chúng em cảm ơn thầy và cô
[ Cập nhật vào ngày (05/12/2021) ]

Cũng vừa tròn một tháng sau chiến dịch Hồ Chí Minh. Hôm nay lại nhận một tin nhắn trên group Zalo của khách sạn An Bình: “ Tuân hôm nay không test đội hình hả?” của cô Phương, hay “Mấy bạn xuống sảnh nhận cơm chiều nè!” của thầy Tấn. Nó chắc chắn là một trò đùa rồi nhưng khi đọc lại thấy ấm lòng quá. Chúng tôi bây giờ lại ngồi cùng nhau ôn lại những chuyện đã xảy ra, đọc tin nhắn mà nước mắt lại cay cay.


[31/10/2021]

Cũng vừa tròn một tháng sau chiến dịch Hồ Chí Minh. Hôm nay lại nhận một tin nhắn trên group Zalo của khách sạn An Bình: “ Tuân hôm nay không test đội hình hả?” của cô Phương, hay “Mấy bạn xuống sảnh nhận cơm chiều nè!” của thầy Tấn. Nó chắc chắn là một trò đùa rồi nhưng khi đọc lại thấy ấm lòng quá. Chúng tôi bây giờ lại ngồi cùng nhau ôn lại những chuyện đã xảy ra, đọc tin nhắn mà nước mắt lại cay cay. 

“An Bình thì mãi không quên được rồi” 

Tôi nhớ cái ngày mình về nắng vừa gọn nhẹ, nhìn bóng lưng của cô trong sảnh tôi giật mình nhận nhớ về những ngày cùng nhau ở đây - khách sạn An Bình, phường 5, quận 11. Chúng tôi đều có chung một cảm giác: “ Về thì vui nhưng về rồi thì lại nhớ”. 

Tôi còn nhớ cái ngày đầu tiên mình và đồng đội loay hoay tại ủy ban phường vì vấn đề phân công công việc. Phường có phân cho chúng tôi đi cấp cứu F0 tại nhà, công việc khá là nguy cơ. Tuy nhiên chúng tôi cũng không dám làm vì chưa được tập huấn như mấy anh chị bác sĩ, lại sợ hơn là vụng về rồi ảnh hưởng mọi người. Vừa nhận được cuộc gọi, cô đã xuất hiện tại ủy ban phường 2 để giải quyết cho chúng tôi, xong việc là cô chạy ngay đi các phường khác để xem tình hình các đội. Cô giận khi phường để các bạn mặc PPE nilon giữa cái nắng gắt, cô giận vì phường hay khó chịu với các bạn, nhưng cô là lo cho an toàn của mọi người hơn. Một đứa như tôi lại cứ nghĩ cô sẽ không đến mà sẽ là trưởng đội hay phó đội đi thay vì cô còn nhiều việc với quận phải giải quyết nhưng mà với cô mấy “đứa lại quan trọng hơn”. Vừa về đến thì cô và thầy đã ở dưới sảnh chờ từng đội về để hỏi thăm, tối lại họp và tập huấn lại mọi thứ nhằm đạt kết quả tốt nhất. Chiến dịch này phải đối mặt với nhiều nguy cơ thế nhưng ngày đầu lại nhận được “món quà” ấm lòng như này cũng làm chúng tôi bớt sợ đi một phần nào. 

Những ngày chúng tôi phải đối mặt với việc các thành viên của đoàn dương tính với COVID-19, không khí khi ấy rất ảm đạm. Thế nhưng cô và thầy không ngừng động viên chúng tôi, thắp lửa giữa cảm giác mịt mù lúc ấy. Sáng sớm cô đã ngồi dưới sảnh buộc từng bọc đồ để chuẩn bị đưa các bạn qua BVDC số 6, thầy đi họp với các phường để tìm ra phương án giảm thiểu tối đa việc lây nhiễm chéo giữa nhân viên y tế của ủy ban và trạm cho các thành viên trong đoàn đến trời tối mới thấy về. Có những ngày vì chúng tôi mà stress rồi bỏ cả bữa trưa đến mức đau dạ dày, bạc cả tóc. Tôi lại thấy thương cô thầy nhiều hơn. 

image001.jpg Thợ nhuộm tóc bạc bất đắc dĩ của cô và thợ nhổ tóc bạc của thầy 

image001.jpg Cô và thầy đến thăm các bạn tại BVDC số 6

 

[21/092021] 

Chúng tôi ăn Trung Thu cùng nhau sau gần một tháng cùng nhau thực hiện nhiệm vụ. Có đội xin được lồng đèn của phường. Có đội còn làm lồng đèn bằng vỏ lon nước ngọt để tặng cô và thầy. Cùng nhau hát những bài hát trung thu thiếu nhi dưới sảnh, nhìn nhau qua lớp khẩu trang mà cười. Thầy với cô thì tìm mạnh thường quân để hỗ trợ bánh trung thu cho chúng tôi đỡ chơi vơi so với các bạn khác. Cô Phương thường đãi bún bò cho chúng tôi vào những ngày nghỉ không có cơm phường: “ Mấy bạn xuống sảnh nhận bún bò nè”. Thầy Tấn thì đãi chè cho chúng tôi: “Thanh Hương ngày mai thầy mua chè bù cho, hôm nay tiệm bán sạch rồi”. Cô Mỹ dù đã về Cần Thơ Xanh 2 trước nhưng lúc nào cô cũng quan tâm nhắc nhở chúng tôi khi có vấn đề xảy ra. 

image001.jpg

Trung thu tại khách sạn An Bình và Thanh Hương 

[1/10/2021] 

Cho tôi xin phép gọi 35 ngày ở Sài Gòn này là hành trình. Hành trình tôi luyện chúng tôi trở thành một sinh viên y có trách nhiệm khi chúng ta đang ở giữa một cơn đại dịch rất nghiêm trọng từ trước đến nay. Hành trình giúp chúng tôi học hỏi, khẳng định vị trí của bản thân trong xã hội. Hành trình mà chúng em và thầy cô đã đi cùng nhau. Chúng em cảm ơn cô Phương, thầy Tấn, cô Mỹ rất nhiều. Xin cảm ơn tình cảm mà cô và thầy dành cho chúng em trong suốt 35 ngày qua, cảm ơn vì mọi lúc chúng em cần đều có mặt cô và thầy. Có lẽ với nhiều người cô và thầy là trưởng đoàn nhưng với An Bình, cô và thầy là gia đình của chúng em. Một lần nữa, chúng em xin cảm ơn vì đoạn hành trình ngắn trong cuộc đời này có cô và thầy đi cùng. Chúng em thương cô, thương thầy lắm ạ. 

image001.jpg Đoàn chống dịch của trường nhận khen thưởng tại UBND quận 11






Lê Diệp Hải Dương – Lớp YM khóa 43



Các ý kiến của bạn đọc