Tin tức
Cần Thơ Xanh
[ Cập nhật vào ngày (13/09/2021) ]

Có ai trong này trải nghiệm lần đầu xa nhà dấn thân vào vùng nguy hiểm chưa ?. Tôi hiểu rằng là ba mẹ mấy bạn chắc chắn sẽ nói cái câu đại loại như vầy nè " Thôi ! Ở nhà đi mày ", người thì lẳng lặng mà nghe theo cúi đầu về phòng, người thì trả lời "Dạ ! " rồi nhẹ nhàng cho qua chuyện,...Nhưng còn tôi sinh ra là được cái miệng cải trời cải đất chẳng bao giờ nghe ai, thêm cái nết cứng đầu “ ngang như cua “của tôi nữa thì mọi người biết rồi đó, cũng vậy nên tôi mới có dịp kể cho mọi người nghe về câu chuyện của mình.


image001.jpg

Sinh viên tình nguyện Trường Đại học Y Dược Cần Thơ tại Phường Trà An, Quận Bình Thủy, TP Cần Thơ

 

          Bắt đầu vào ngày 18/7 tôi đăng ký đi tiêm vaccine để đi tình nguyện, cũng như bao bậc phụ huynh khác họ cũng ngăn cản tôi, khuyên ngăn đủ đường vì chỉ muốn tốt cho tôi, muốn bảo vệ tôi trong cái ngôi nhà nhỏ giữa bầu trời dịch bệnh như thế này, nhưng rồi các anh em, bậc tiền bối của tôi đi trước, họ ra tiền tuyến 1 ngày, 2 ngày,...1 tháng vẫn chưa về, họ cũng có ba mẹ, cũng có người thân như tôi, nhưng sao “BÂY GIỜ TÔI VẪN CÒN Ở LẠI ?”.

Và thế, bằng cảm tính sự quyết đoán tôi quyết định đi tiêm vaccine và tham gia vào chiến dịch "Cần Thơ xanh" mà chẳng hỏi ý kiến của ba mẹ , nhưng rồi sau bao ngày giải thích, sau bao lời khẩn cầu , tôi cũng đã được ra quân cho cần thơ dưới màu áo của ngôi trường thân yêu CTUMP. Tôi còn nhớ lúc đó ba mẹ tôi đã mất ăn mất ngủ lo lắng cho sự kiên quyết này của tôi, mẹ tôi thì gọi điện cho từng người hỏi han, tìm cách để khuyên bảo tôi ở lại, nhưng không vì Cần Thơ, vì gia đình, vì anh em tôi vẫn chọn cách ra đi để bảo vệ nơi phố thị ồn ào, ra đi để bảo vệ nơi xóm làng có lý cà phê và khói thuốc, ra đi để bảo vệ những trận bóng chuyền còn dang dở, ra đi để bảo vệ người mà tôi yêu quý cả cuộc đời này.

image001.jpg 

Sinh viên tình nguyện Trường Đại học Y Dược Cần Thơ tại Phường Trà An, Quận Bình Thủy, TP Cần Thơ

 

Ngày 9/8 đêm hôm đó tôi vẫn không thể nào ngủ được cứ 12...1...2...3... giờ  rồi ánh bình minh hé sáng qua khung cửa sổ, tôi lên đường với một balo và một vali nhỏ, chúng tôi làm lễ ra quân tại hội trường CTUMP và sau đó là một điều mà tôi rất hụt hẫng vì gần 200 sinh viên ngủ và sinh hoạt tại nơi mà mỗi ngày trước dịch chúng tôi đều vác balo đến học đó là giảng đường, tuy điều kiện khó khăn và hơi hẹp hòi so với những đội khác nhưng những chiến sĩ trẽ vẫn đâu đó nụ cười trên môi vẫn lạc quan, tuy hẹp mà chúng tôi có nhau.

          Công việc hằng ngày của tôi là đi lấy mẫu test nhanh cho mọi người ở phường Trà An, quận Bình Thủy. Ngày đầu đi làm từ con người cho đến công việc, tất cả đều mới mẻ làm sao, hôm đó tụi tôi làm ở nhà văn hóa tổ 1 của Trà An.

Ôi! Cái cảm giác lơ ngơ dù đã thực tập online thì ra chiến trận thật sự ai cũng bối rối như tôi thôi,từ cách mặc PPE, bố trí vị trí người dân, lấy mẫu,..., nhưng chúng tôi có một leader rất ơi là dễ thương, chị ấy chỉ chúng tôi từng chút một từ công đoạn lấy mẫu, mặc PPE, các anh chị bên địa phương ngày đầu có vẻ không được thân thiện lắm, chúng tôi còn bị người dân la vì đến muộn, nhưng đó là do xe đến rước chúng tôi trễ, cơ mà mục đích của chúng tôi đến đây là loại F0 nên chẳng ai có tâm trí để để ý lời nói xung quanh cả, có lẽ ngày đầu thì luôn là ngày cực nhất và luôn là ngày mà leader chứng tỏ được bản lĩnh và kinh nghiệm của mình. Chúng tôi lấy mẫu cho người dân từ 8h sáng đến tân 3h chiều cho người dân,  việc sau đó cũng khá thuận lợi vì các anh chị đại phương cũng nhiệt tình hỗ trợ và giúp đỡ chúng tôi còn thêm những chú công an cũng đầy nhiệt huyết không kém, sau công việc cảm giác tháo bộ đồ PPE nhầy nhụa mồ hôi xuống chao ôi thật mát mẻ làm sao.Ngày thứ 2, hôm nay chúng tôi lấy mẫu cho trường mầm non Trà An, có lẽ trong team 4 người này mình tôi là con trai nên được thương yêu nhất đội, bưng đồ , người cuối cùng lấy mẫu, cởi đồ sau cùng, dọn rác nè....do tôi làm hết đó, đúng là “phận con trai mười hai bến nước”. Bữa nay chúng tôi có chụp hình nữa , chụp chung với anh chị bên địa phương, mà sao hôm nay mọi người dễ thương dần rồi, thân nhau lúc nào cũng không hay, nay chúng tôi đã đến sớm hơn rồi, sớm đến nỗi chúng tôi phải đợi người dân hơn một tiếng đồng hồ.

Các công việc của ngày kế tiếp đếu đan xen như ngày một và hai cứ làm 2 ngày tụi tôi sẽ nghĩ một ngày, trong quảng hành trình 9 ngày này có rất nhiều điều xảy ra, team chúng tôi được chú công an chụp hình đăng lên fanpage nói lời cảm ơn và  khen chúng tôi nói chuyện nhẹ nhàng, làm việc nhanh gọn, có tinh thần nữa chứ, tuy không phải việc gì lớn lao nhưng đối với mỗi người chúng tôi đó là món quà tiếp thêm tình thần sức mạnh để chúng tôi mang theo trên con đường giúp Cần Thơ lấy lại màu xanh của thành phố này. Một người mà tôi muốn kể cho mọi người biết là anh Tín hay chúng tôi thường gọi anh ấy bằng “Tín Cò”, người đồng đội luôn theo sát hỗ trợ chúng tôi rất tận tình, một con người vui vẻ, hòa đồng, làm việc rất dứt khoát, sau mỗi ngày làm việc chúng tôi nhắn tin cho nhau để nói về những câu chuyện bên ngoài những câu chuyện mỗi người trãi qua trước khi có dịch bệnh, qua bài viết này em muốn cảm ơn anh vì đã là một người anh hỗ trợ chuẩn bị cho tụi em điều kiện tốt nhất để làm việc, vì mỗi hộp cơm, mỗi bữa ăn,uống và nghĩ ngơi cho tụi em, cảm ơn anh vì đã là đồng đội của tụi em.

image001.jpg 

Sinh viên tình nguyện Trường Đại học Y Dược Cần Thơ tại Phường Trà An, Quận Bình Thủy, TP Cần Thơ

Mỗi ngày thì tay nghề của tôi và nhóm đều được nâng cao, người dân họ cũng chịu hợp tác hơn, chắc tại có mấy anh công an đứng ra điều dân giúp chúng tôi chứ không thì....Sau mỗi ngày đi làm về chúng tôi được ăn ở khu vực của mình với những hộp cơm từ trường đưa tới tất cả các món đều khá ổn ngoai trừ nỗi niềm mang tên "Cá" tôi chẳng thể ăn được cá, còn có mấy bạn đi hơn 1 tháng chưa về thì đã quá ngán ngẩm món cá thân thuộc như thế này rồi. Ngoài giờ làm thì mọi người biết đám chúng tôi thường làm gì hông ? Đó là tụ tập đánh bài, chúng tôi thường hẹn nhau taị một phòng nào đó giải trí với 52 lá bài và chúng tôi coi đá là niềm vui sau những ngày mệt nhọc, cũng nhờ  vậy mà đi chống dịch chúng tôi có nhau giúp nhau vượt qua nỗi buồn xa nhà xa người thân, chúng tôi coi nhau như gia đình, và rồi kể từ đó cuộc sống của tôi không còn buồn như nhữ ngày ở nhà cách ly theo chi thị nữa.

Ngày đặc biệt ( ngày thứ 9 đi chống dịch 18/8), sở dĩ tui gọi ngày này là ngày đặc biệt vì hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng chúng tôi gặp nhau, những con người trên khắp Cần Thơ xa lạ, chưa gặp nhau, chưa nói với nhau câu nào nhưng khi Cần Thơ cần chúng tôi lại là đồng đội, đồng chí của nhau, T, D, G, V, V, N, P có những cái tên sẽ mãi in sâu vào trong trái tim của tôi đứng giữa mặt trận nguy hiểm khó khăn chúng tôi từng bước từng bước hoàn thành nhiệm vụ, cùng nắm tay nhau vượt qua bao gian khó, kỷ niệm. Xong nhiệm vụ của ngày hôm nay là phần mà ai cũng chờ đợi, những cái tên được in ra giấy A4 những dòng chữ khẩu hiệu " TEAM TRÀ AN, TEAM ĐẠI HỌC Y DƯỢC CẦN THƠ QUYẾT TÂM ĐẨY LÙI DỊCH BỆNH COVID 19" được in từng chữ to đậm trên giấy được mỗi người cầm và chụp lại để làm động lực thúc đẩy Cần Thơ mau chóng đẩy lùi dịch bệnh bệnh, cũng là bằng chứng cho sự gắn kết 9 ngày của chúng tôi mà trong đó là tình cảm của 7 người chúng tôi. Chúng tôi tạm chia tay nhau, nhưng sao tôi cứ muốn thời gian trôi chậm lại, bữa cơm hôm đó rất ngon có món mà tôi thích nữa là mắm, chúng tôi được làm lễ và nhận quà tại hội trường của Ủy ban, chụp hình lần cuối cùng và cùng với đó là cái ôm tạm biệt. Tam biệt Trà An, tôi yêu những con người nơi đây, tạm biệt nơi mưa nắng nơi gắn kết 7 con người trên mảnh đất “Gạo trắng nước trong” thành đồng chí chiến hữu trên mặt trận dịch bệnh, là anh chị em là những người bạn thân của nhau sau mỗi lần tháo bộ đồ bảo hộ như sẽ không thể quên đi một tình yêu trong trái tim, dù đi đến phương nào vì tiếng ai đó vẫn còn mãi trong lòng tôi.

Ngày hôm đó, " Tôi nhớ nhà..."




Mai Hoàng Phụng- Sinh viên lớp YHDP khóa 44



Các ý kiến của bạn đọc





Liên kết

 

 

 

 

 

 

 

tiện ích