Tin tức
Nhật ký sinh viên tình nguyện tại Vĩnh Long
[ Cập nhật vào ngày (16/09/2021) ]

Cần Thơ , ngày 15/9/2021. Mới đây mà đã hơn 2 tháng kể từ ngày mình đồng ý tham gia tình nguyện tại Vĩnh Long , tuy năm nay đã là sinh viên năm cuối với những tất bật, bộn bề phải đối mặt trước mắt nhưng vì dịch bệnh nên mình đành gác lại vì mục tiêu chung của toàn dân tộc, mình nhớ kĩ như in như in ngày đầu tiên trường kêu gọi đi tham gia tình nguyện chống dịch ở Bình Dương khi mình đăng kí bạn bè, gia đình đều ra sức can ngăn.


image001.jpg

Sinh viên tình nguyện tại Quận Ninh Kiều, TP Cần Thơ

Việc đó khiến mình không khỏi đắng đo, suy nghĩ lại quyết định , nhưng không biết có phải cái thứ gọi là “ bồng bột ” của tuổi trẻ không mà mình vẫn hạ quyết tâm giấu gia đình để đăng kí đi , thật ra nếu ai đó hỏi mình có sợ không mà đăng kí đi như vậy ? - thì mình nói thật là mình cũng sợ lắm chứ ! nhưng lúc đó mình bỗng nhớ đến câu hát trong bài hát Một Đời Người Một Rừng Cây của nhạc sĩ Trần Long Ẩn trong đó có đoạn “ Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai ? Ai cũng một thời trẻ trai cũng từng nghĩ về đời mình”, đã là sinh viên mình nghĩ mình nên làm một việc gì đó có ích cho xã hội hay chí ít còn có cái gì đó gọi là “ thanh xuân”, để sau này khi có dịp nhìn lại mình cũng không cảm thấy hối tiếc về một thời tuổi trẻ, mặc dù chiến dịch đi Bình Dương không diễn ra như dự kiến, nhưng suy nghĩ mình vẫn không hề thay đổi để rồi khi trường kêu gọi đi chống dịch ở Vĩnh Long mình đã lập tức đăng kí tham gia, và kể từ ngày đó đến nay đã hơn 2 tháng trời, trãi qua biết bao nhiêu chiến trường từ Vĩnh Long, Cái Răng, Ô môn, Bình Thủy đến nay là Ninh Kiều, trãi qua biết bao vui, buồn, có khi là cả nước mắt, quen biết được nhiều người bạn dễ thương, gặp gỡ được nhiều người và không thể thiếu một thứ gọi là kỷ niệm, nhưng có lẽ đến giờ kỷ niệm mà mình nhớ nhất là khoảng thời gian đầu đi chống dịch ở Phường Long Tuyền – Bình Thủy, đó nhận được một tin shock từ gia đình là mẹ mình bị dương tính với covid 19 sau khi bị nhiễm chéo trong khu cách ly , lúc đó mình thật sự rất lo , kể từ khi cha mình mất , thì mẹ vừa là người cha vừa là người mẹ , nên mình thật sự rất sợ , sợ không may Mẹ mình có chuyện gì không may thì thật sự mình không biết phải như thế nào nữa, thật sự lúc đó mình rất rối, trong khi chiến dịch đang diễn ra về cũng không  được, đi tiếp cũng không an lòng.

image001.jpg 

Sinh viên tình nguyện tại Vĩnh Long

 

Những lúc như vậy nhờ những lời động viên từ người thân, bạn bè, đặc biệt là Mẹ mình nên mình mới có thể tiếp tục đứng dậy..., thật may mắn là cuối cùng mẹ mình cũng khỏi bệnh và được về nhà nên mình đã yên tâm phần nào đó mà tiếp tục đăng kí tham gia chiến dịch CTX 2 hôm nay, để hôm nay mình ngồi đây viết ra những dòng này sau một ngày đầy cảm xúc khi nhận được món quà từ một cô bé dễ thương, mặc dù món quà không có gì lớn chỉ là một bức tranh, mình cũng rất bất ngờ khi nhận được món quà này, cũng không biết em ấy vẽ khi nào nhưng một hai đòi mẹ đuổi theo hai đứa để đưa cho bằng được bức tranh, mình rất trân trọng tình cảm đó và cảm ơn tình cảm của mọi người đã giành cho chúng mình, nó là liều thuốc tiếp sức tin thần lớn nhất để mình luôn sẵn sàng khi tổ quốc gọi tên, có thể sẽ còn một khoảng thời gian rất lâu nữa mọi thứ mới sẽ trở về trật tự vốn có của nó , nhưng chỉ cần chúng ta quyết tâm đồng lòng , mọi người cùng nhau cố gắng nhất định chúng ta sẽ đánh thắng đại dịch !

 image001.jpg

Sinh viên tình nguyện tại Ninh Kiều, TP Cần Thơ







Danh Lê Thế Hiển - Lớp xét nghiệm 44



Các ý kiến của bạn đọc





Liên kết

 

 

 

 

 

 

 

tiện ích