Tin tức
Nhìn ra sân nắng – Cúc vàng lung linh
[ Cập nhật vào ngày (23/10/2021) ]

Ừ thì, có những bước chân đi của chúng ta trong đường đời không bằng phẳng, có khi giông tố ập đến vào những phút giây bất ngờ, hãy chuẩn bị khoảnh khắc ấy bằng tình yêu bao dung độ lượng, bằng trái tim nồng ấm, bằng nhiệt huyết tuổi trẻ để không bao giờ hối tiếc và thốt lên. Muộn màng.


image001.jpg

Nhân viên y tế và sinh viên tình nguyện tại bệnh viện dã chiến số 1 Cần Thơ

Cần Thơ, ngày 30 tháng 9, Du chờ đón sự ra về, mà không, đúng hơn là sự trở về của một người “bạn” tại bệnh viện dã chiến số 1 Cần Thơ sau gần 1 tháng “tu duyên” tại nơi này, nơi mà bạn gọi nó là chiến trường của một cuộc nội chiến. Thật, mỗi ngày sâu thẳm bên trong mỗi con người có hàng trăm hàng ngàn cuộc nội chiến, để giữ cho chúng ta ở trạng thái an toàn nhất. Người bạn của Du là F1, đi theo để chăm sóc cho hai đứa con nhỏ của mình bị mắc bệnh viêm đường hô hấp cấp do COVID 19. Ở nơi điều trị nhiễm COVID 19 này, với bệnh nhân, nhân viên y tế, sinh viên tình nguyện hay người lao động, tất cả đều mang trong mình những tâm sự riêng, những khó khăn vất vả riêng, và cả những bài học riêng mà có lẽ chắc không ai khác ngoài chính bản thân họ là người cảm nhận và thấu hiểu rõ ràng nhất. Du chọn mở đầu “hành trình chống dịch” của mình bằng sự trở về của người “bạn” cùng hai đứa con nhỏ, có lẽ chắc đâu đó vì một phần cơ duyên, phần quan trọng hơn, người đàn bà này đã mang lại cho Du nhiều hơn hai chữ tình nguyện mà bản thân đang theo đuổi.

Hành trang mang theo của Du khi đến với bệnh viện dã chiến số 1 chỉ đơn giản là một chút năng động của tuổi trẻ, một chút trách nhiệm và quyền lợi của bản thân vì tương lai là một bác sĩ, ngoài ra thì không còn ngoài ra nào khác nữa. Nơi chiến trường là nơi của chiến sĩ, có những chiến sĩ chiến đấu để bảo vệ mạng sống của bản thân, của gia đình, cũng có những người chiến đấu để bảo vệ cho những người anh em đồng đội, rồi cũng có những người âm thầm làm hậu phương vững chắc, đó là những gì Du biết được bằng cảm nhận. Còn sự thật thì chỉ có khi điền vào đơn đăng ký tình nguyện do nhà trường phát động, là một chiến sĩ thật sự trên chiến trường, Du mới thấm thía được những gì mà bệnh nhân, người nhà bệnh nhân, nhân viên y tế phải đối mặt trên mặt trận đầy ác liệt này, dẫu chỉ là một phần nhỏ mà thôi.

Người “bạn” của Du giờ đây, à mà cũng không biết là tự khi nào đã thiếu đi bóng hình người đàn ông bên cạnh để cùng chăm sóc cho hai đứa con thơ của mình. Ba mẹ con e dè ngồi trên hàng ghế nhận bệnh dưới sự hướng dẫn từ Du, người đàn bà với nước da đen màu, có lẽ là màu của ruộng đồng, ân cần ôm hai đứa nhỏ vào lòng, chú ý lắng nghe từng lời của bác sĩ khi điều trị tại đây, trong cái ánh mắt vô hồn của người phụ nữ, Du cảm nhận được sự lo lắng bất an đang xâm chiếm suy nghĩ từ bà:

-         Bác sĩ ơi, tui đi gấp quá không kịp cho hai đứa nhỏ ăn tối

-         Dạ ở đây có sữa và cháo, em phát cho chị và hai bé ăn đỡ đêm nay nhé. Chị có cần thêm thứ gì khác nữa không?

-         Dạ dạ không bác sĩ ơi, như vậy là được rồi… 

 image001.jpg

Bệnh nhân tại BVDC 1 Cần Thơ

Cuộc trao đổi giữa Du và người bạn của mình lần gặp đầu tiên chỉ vỏn vẹn là câu xin thức ăn cho hai đứa trẻ, Du không hiểu người bạn mới này của mình có hiểu hết những gì Du trao đổi hay không, nhưng có lẽ là không và bà ta cũng không dám hỏi lại những gì mình còn đang bỡ ngỡ. Những người nghèo, ở chỗ nào, hoàn cảnh nào cũng dễ tổn thương…Có lẽ Du là một người may mắn, khi thường xuyên được nhìn thấy ba mẹ con chơi đùa cùng nhau dưới sân, được nói chuyện cùng hai đứa trẻ và người bạn mới. Qua những câu chuyện kể từ người bạn mới, Du thấu hiểu một điều rằng, mẹ không phải kiểu đàn bà hay rao những lời bất hạnh, để thu nhặt cảm thương của người khác, hơn thế mẹ cảm thương cho những đứa con thơ của mình. Đơn giản vậy thôi, vậy mà giờ đây nhiều người không về được đúng cái nơi mà mình đã ra đi. Du thấy được trách nhiệm của bản thân ở BVDC không chỉ dừng lại ở việc tình nguyện, Du thật sự muốn làm hết khả năng của mình để sớm ngày những người dân, những người thân xung quanh mình được tự do như vốn dĩ. Du học được cách hoạt động của bệnh viện, cách làm hồ sơ bệnh án, Du hiểu được việc chuẩn bị trước từng gói thuốc cho bệnh nhân là cả một “nghệ thuật”, Du biết sắp xếp công việc để giao thức ăn cho bệnh nhân đúng giờ, hướng dẫn bệnh nhân sinh hoạt điều độ, quan trọng hơn là cách tiếp nhận bệnh nhân khi bệnh chuyển phát tiêu cực bất ngờ. Một bác sĩ đã nói với mọi người trong đội điều trị: “Tất cả chúng ta giờ là một đoàn tàu, nên phải cùng nhau san sẻ và đóng góp ý kiến, một chỗ thủng thì thủng cả đoàn tàu, các em sinh viên tình nguyện cũng như anh chị bác sĩ điều dưỡng ở đây đều có vai trò như nhau, anh mong là mọi người sẽ cùng nhau cố gắng”. Chưa bao giờ Du cảm thấy khoảng cách giữa sinh viên và nhân viên y tế lại gần nhau đến vậy, thật sự ngay khoảnh khắc đó, Du và chắc có lẽ là cả ekip đã thật sự ngồi chung một chiến tuyến. Giống như sao trên trời, ngôi sao lớn nhất không sáng thay cho những ngôi sao khác, mỗi chúng đều có ánh sáng riêng. Du nghĩ tự tắt đi ánh sáng của chính mình vì sợ hãi thì thật là hèn nhát, và không thật tự nhiên. Thật hiếm hoi để Du và mọi người có cơ hội tự phát ra ánh sáng của riêng mình. 

image001.jpg 

Phòng làm việc và viết hồ sơ bệnh án tại BVDC 1 Cần Thơ


image001.jpg 

Tiếp nhận và hướng dẫn bệnh nhân tại khu tiếp nhận bệnh  - BVDC 1 Cần Thơ

Suốt khoảng thời gian mà COVID 19 lan tràn, nhân viên y tế là những người được ca ngợi, được ví như những chiến binh không ngại khó khăn và gian khổ, thậm chí hy sinh mình để bảo vệ nhân dân, Du cảm thấy vui vì điều đó. Làm việc cùng anh chị em tại BVDC, tất cả chúng tôi có lẽ không dám viết nhiều về mình, vì nó như con dao hai lưỡi, chúng ta sẽ không biết mình ca ngợi phẩm chất tốt đẹp của họ hay trói buộc họ vào những bức tường, chiếc cọc vô hình. Và có dát vàng vào tường vách và cọc sắt, thì bị giam giữa chúng cũng không thể gọi là tự do. Tự do lớn nhất, không gì khác là việc chúng ta – những tình nguyện viên – những nhân viên y tế đổ đầy sức khỏe và niềm vui hạnh phúc cho người dân và cũng là cho chính bản thân mình.

Cần Thơ, ngày 20 tháng 10, Du đã trở về nơi phòng trọ quen thuộc, nhưng ở đâu đó Du cảm thấy mình quen hơn với việc được chăm sóc và làm việc tại BVDC. Có mấy ai nguyên vẹn mãi giữa cuộc đời biến động khôn lường này, không sống vội thì không chết vội. Bước chân con người dù có lắm nhọc nhằn, cuộc đời dù có lắm chông gai, cám dỗ, nhưng tin rằng, chúng ta, đặc biệt là các bạn sinh viên trường Đại học Y dược Cần Thơ với những đóng góp, những cố gắng đã và đang thực hiện cùng sự chỉ đạo dẫn dắt từ nhà trường sẽ đem lại một tia nắng mới, một VIỆT NAM CHIẾN THẮNG ĐẠI DỊCH.   







Đặng Quý Duy -Lớp YB khóa 44



Các ý kiến của bạn đọc





Liên kết

 

 

 

 

 

 

 

tiện ích