Sinh viên thực hiện công việc
tại Khoa xét nghiệm - Bệnh viện dã chiến số , TP Cần Thơ
Những tưởng đợt đi hỗ trợ quận
Bình Thủy đã là đợt tham gia tuyến đầu chống dịch cuối cùng của tôi, nhưng niềm
nhiệt huyết của bản thân vẫn nung nấu không ngừng. Để rồi khi có thông báo điều
động nhân sự tham gia vào Bệnh viện dã chiến số 1 của TP. Cần Thơ, tôi không
suy nghĩ nhiều mà khăn gói hành trang lên đường, bỏ lại nhiều cảm xúc miên man.
Tôi cũng chẳng biết tại sao, chỉ biết bệnh nhân họ đang cần mình và mình đang
còn sức, còn nhiệt huyết thế là đi!
Còn nhớ cái ngày đầu tiên
chúng tôi bắt đầu làm nhiệm vụ lấy mẫu xét nghiệm cho các bệnh nhân mắc
Covid-19, điều đầu tiên ập vào mắt tôi là những nụ cười tươi khỏe, tràn đầy sức
sống của họ. Thật may đa số họ không có triệu chứng nặng, nghe kêu tên là ai nấy
đều xông xáo chạy xuống xếp hàng ngay ngắn chờ đến lượt lấy mẫu như một việc
thường quy. Có lẽ họ đã quen với việc này nên hợp tác rất tận tình và tạm biệt
bằng cách nhìn chúng tôi và nói “Cảm ơn cán bộ”. Có bữa chúng tôi thực hiện lấy
mẫu cho cả gia đình toàn bệnh nhân F0, người mẹ vừa nói vừa cười với đứa con nhỏ:
“Gáng lên con, chú lấy nhẹ lắm, nhanh lắm, hết bệnh mình về nhà mẹ mua đồ chơi
cho con”. Nhìn thấy cả nhà dìu dắt nhau đi mà chúng tôi càng thêm quặn lòng,
càng thêm căm ghét con virus nhỏ bé nhưng quá tàn ác kia. Tôi tự hỏi tại sao họ
lại có thể lạc quan đến thế? Chắc có lẽ họ biết rằng, chỉ khi họ đủ lạc quan và
mạnh mẽ, họ mới chiến thắng được bệnh tật, đánh bại con virus đang xâm chiếm bản
thân họ.
Sinh viên thực hiện công việc lấy mẫu xét nghiệm hằng ngày
cho các bệnh nhân mắc Covid-19 tại Bệnh viện dã chiến số 1, TP Cần Thơ.
Những hành động tưởng chừng
nhỏ bé như thế lại đem đến cho chúng tôi cảm giác ấm lòng đến lạ thường, dường
như buổi làm việc trở nên năng suất hơn và mọi mệt mõi dần tan biến. Cũng như họ,
chúng tôi cũng hồi hộp không kém mỗi khi đợi phiếu kết quả xét nghiệm mỗi ngày,
đợi được thấy những kết quả âm tính, để những nụ cười lại nở trên môi. Mỗi ngày
trôi qua, nhìn thấy danh sách số lượng bệnh nhân xét nghiệm giảm dần mà chúng
tôi có thêm 1 động lực vô cùng to lớn, một niềm tin vào buổi sớm mai đây, rằng
họ và chúng tôi sẽ cùng được trở về nhà đoàn tụ với gia đình thân yêu của mình,
được tận hưởng cuộc sống thường nhật như trước kia.
Sinh viên thực
hiện công việc tại Khoa xét nghiệm - Bệnh viện dã chiến số , TP Cần Thơ
Gia đình, người thân, bạn bè
ai cũng nhắn hỏi tôi rằng: Bộ không sợ lây nhiễm hay sao mà vào Bệnh viện dã
chiến vậy? Nhận không ít lời chỉ trích và khuyên răn nhưng tôi luôn quan niệm rằng:
“Bệnh nhân họ đã nhiễm bệnh nhưng vẫn lạc quan mạnh mẽ thì tại sao mình lại rụt
rè sợ sệt, ngay lúc này, họ cần lắm một bàn tay nắm lấy từ chúng tôi. Nổi sợ vẫn
có nhưng không lớn bằng niềm vui khi thấy bệnh nhân khỏe mạnh và xuất viện, thấy
Cần Thơ xanh thêm mỗi ngày. Mỗi chúng ta đều có chỉ có một lần để sống, để tận
hưởng và để cống hiến, nhưng nếu làm đúng, thì một lần là đủ”.
“Phú ơi, ngủ sớm đi, sáng
mai 5h thức chuẩn bị nha con, mai con đi gửi mẫu luôn nha” – “Dạ con nhớ rồi, Chú
Út ngủ ngon”…