Tin tức
Nhật ký sinh viên tình nguyện tại TP. Hồ Chí Minh: Chú tài xế
[ Cập nhật vào ngày (23/09/2021) ]

Quận 4, ngày 22/09/2021. Trong suốt hành trình đi tình nguyện hỗ trợ lấy mẫu cộng đồng, mình được đi nhiều nơi, gặp rất nhiều người máu lửa nhiệt huyết tràn trề, mình học được vô vàng bài học quý giá. Dẫu vậy, trong kí ức đẹp đẽ của thời son trẻ mà mình góp nhặt từng chút luôn có một ngăn nhỏ sâu sắc dành cho chú - chú Liêm - tài xế xe khách.


Một chuyến xe đặc biệt - chuyến xe không thu tiền vé. Chuyến xe thân thương lăn bánh mỗi ngày, băng băng trên khắp các nẻo đường của quận 4, đưa đón 13 đội với 50 thành viên là giảng viên, học viên và sinh viên trường Đại học Y Dược Cần Thơ đến điểm thực hiện nhiệm vụ.

Mỗi ngày hai buổi, vô lăng của chú cứ xoay đều, đưa rồi lại đón cả đoàn chúng mình từ lộ bên này đến ngõ hẻm kia. Sáng sớm, mặt trời chưa kịp ló dạng đã thấy dáng chú thấp thoáng trên chiếc xe màu kem đậu trước cửa, hết đội này đến phường khác, chẳng bao giờ trễ hẹn. Có hôm trời mưa tầm tã, bánh lái nặng tay, chú dặn cả bọn cứ ngồi yên đấy, chú sẽ đến đón ngay, đừng vội kẻo ướt rồi mang bệnh.  Mấy bữa đầu giờ chiều, vì trạm chẳng xa nên bọn mình í ới nhau đi bộ cho khoẻ chân, giữa đường gặp chú, chú cười đùa: “Mấy đứa đợi chú xíu là đến đón ngay, sao phải đi bộ trưa nắng đen xì hết da con gái?” Chú Liêm hiền, gương mặt phúc hậu với nước da ngăm ngăm của tuổi trung niên, đôi mắt ánh lên vẻ điềm đạm của người đàn ông ngoài 40 tuổi với mái tóc len vài sợi bạc. Mỗi ngày cả bọn đều răm rắp bước lên xe chào chú, bước xuống xe gửi lời cảm ơn như một món quà tinh thần nho nhỏ gửi đến hậu phương vững chắc của mình.

image001.jpg 

Chú Liêm, tài xế hỗ trợ đoàn cán bộ và sinh viên tình nguyện Trường Đại học Y dược Cần Thơ tại Quận 4, TP Hồ Chí Minh

Chú Liêm của bọn mình giản dị, chân tình, giàu lòng nhân ái. Chú cũng là một người đàn ông có gia đình như bao người, trọng trách trụ cột gia đình đè nặng lên đôi vai chú, đôi bàn tay rắn rỏi là mái che vững chãi của cả nhà, đôi mắt thăm thẳm dường như đã phải vượt qua biết bao sóng gió của cuộc đời. Ở cái thời Covid đe doạ từng cá thể dẫu kiên cường hay chai lì chăng nữa, thử hỏi ai mà không sợ, ai mà không dè dặt trước cơn bạo bệnh khủng khiếp khiến hàng triệu người ra đi, khiến biết bao gia đình lầm than vì mất mát? Ở tuổi của chú, lẽ ra chú sẽ ở yên ở nhà hay làm một công việc phù hợp mùa này đủ để trang trải cuộc sống thường nhật của cả gia đình. Nhưng không, chú chọn công việc tài xế giản đơn nhưng đầy thử thách bởi tay lái của chú không chỉ chở những cô cậu thanh niên trẻ mà chở cả trái tim yêu Tổ quốc, trái tim giàu lòng nhân ái, trái tim biết lan toả yêu thương đến cộng đồng.

Chẳng quên công lao của chú, mỗi chiều đi làm về mà được dân cho quà bánh, bọn mình lại chia cho chú một ít, biếu chú ăn lấy thảo, của ít mà lòng nhiều. Chú cười: “Mấy đứa lúc nào cũng nhớ tới chú, cảm ơn mấy đứa nhen.” Rồi một trưa nắng gắt, chú đón bọn mình ở trạm, bước lên xe với bộ dạng đờ đẫn vì cả buổi làm việc vất vả, bộ Scrubs ướt sũng mồ hôi, chú giơ ra trên tay 3 ly cà phê sữa, chú bảo: “Thưởng cho mấy đứa nè, ráng lên nhe tụi con.” Giây phút ấy nước mắt mình chực rơi, dường như thời gian lúc này ngưng đọng lại, trái tim nơi ngực trái tưởng chừng tan chảy tự lúc nào. Nhìn chú mình liền nhớ tới ba, người đàn ông chẳng hay nói lời hoa mỹ, chỉ đứng phía sau hành động và ủng hộ từng bước chân của con mình. Một điều giản đơn nhưng lại bao hàm biết bao tình yêu thương trong đó. Một ngày làm việc của mình có mệt mỏi đến mấy, chỉ cần bước lên chuyến xe ấy, mọi vất vả dường như trôi tuột về phía sau.

image003.jpg 

Đoàn cán bộ và sinh viên tình nguyện Trường Đại học Y Dược Cần Thơ thực hiện nhiệm vụ lấy mẫu cộng đồng tại Quận 4, TP Hồ Chí Minh

Mình chỉ hy vọng vào một ngày sớm nhất, Sài Gòn sẽ thức dậy đón bình minh phía kia chân trời, Mặt Trời ló dạng tưới nắng vàng lộng lẫy chiếu rọi sự sống mới cho tất cả mọi người. Chuyến xe đặc biệt của chú Liêm sẽ không còn lăn bánh chở những “lữ khách đặc biệt” khắp những đường phố vắng hoe. Và rồi từng người một sẽ trở về đúng vị trí của mình, đường phố tấp nập vẫy gọi con người về với nhịp sống vốn có của họ, các công nhân, tình nguyện viên tha hương sẽ được về thăm gia đình, các bạn nhỏ sẽ bỏ màn hình về với lớp học chan hoà tình thương của thầy cô bạn bè, khắp mọi nơi sẽ bước lên nấc thang “bình thường mới”. Đất nước ta nhất định sẽ kiên cường chiến thắng đại dịch.

Cảm ơn chú rất nhiều, vì tấm lòng cao cả của chú. Con thay mặt cho cả đoàn Quận 4 gửi chú lời cảm ơn sâu sắc và chân thành nhất. Chúc chú và gia đình luôn khoẻ mạnh, hạnh phúc, thành công và mọi việc thuận lợi như ý!







Lý Huyền Trân - Sinh viên tình nguyện Trường Đại học Y Dược Cần Thơ



Các ý kiến của bạn đọc





Liên kết

 

 

 

 

 

 

 

tiện ích