Hai đứa đi chung cho có bạn có bè, hỗ trợ qua lại, cho an tâm vậy mà. Thế
nhưng, cuộc đời ai biết trước được chữ ngờ, chia nhóm bất kỳ hai đứa đi chống dịch
ở hai nơi khác nhau. Bản thân mình vụng về, mới ra chiến trường lần đầu, ngây
ngô có biết gì đâu với lại chẳng quen ai hết.
Sau gần 5 tiếng đồng hồ, cuối cùng rồi tụi tôi dừng chân tại nhà nghỉ Song
Hỷ. Rồi xong, tới khâu chia phòng, không quen được ai hết luôn, ai cũng có đôi
có cặp để ở cùng, còn mình thì không có ai hết. Tự nhiên thấy một bạn đứng đó một
mình, lại xin ở chung. Hoá ra cuối cùng mới biết, đây là leader của nhóm mình. Nghỉ
1 đêm sáng hôm sau lên đường đi đến trạm Y tế xã Hòa Đông, thị
xã Vĩnh Châu, tỉnh Sóc Trăng.
Hoà Đông thẳng
tiến!!
Khúc này, kể ra thật xấu hổ: làm như nghỉ dịch lâu quá rồi “lục nghề” luôn
hay sao á. Vô nhìn cái kim rút thuốc (loại kim tự khoá) mà không biết xài thế
nào luôn, mò tới mò lui hư hết 1 cây. Xong chuyển qua công việc tiếp nhận hồ
sơ, đo huyết áp, bóp bóng riết mà lên chuột luôn á. Ụa mình thấy mình làm bình
thường mà ta, sao mọi người trong nhóm ai cũng cười mình hết? Thấy tôi vụng về
vui lắm hay gì á. Tự dưng tụi được gọi là cây hề của nhóm luôn à. Làm gì nhóm
cũng cười, rút thuốc cũng cười, đo huyết áp cũng cười, khám sàng lọc cũng cười,
lúc vắng khách ngồi ngủ gục cũng cười, ngồi im một chỗ không làm gì cũng cười,
gì mà cười hoài luôn á.
Đây là lúc
tôi đo huyết áp cho người dân
Tuy có hơi vụng về, nhưng bản thân tôi cảm thấy vui lắm, vui vì mình được tự
tay chăm sóc sức khỏe cho
người dân, vui vì mọi người trong nhóm ai cũng thương mình hết, chị leader rất
là dễ thương. Mọi người gánh team cho mình chắc còng lưng luôn á. Ở đây, điều
kiện vật chất có hơi thiếu thốn xíu, cái gì thiếu thì thiếu chứ tình người là
lúc nào cũng đong đầy nha. Các cô các chú ở trạm thương mình lắm, thương như
người nhà luôn. Đồ ăn thì thôi khỏi nói, Vĩnh Châu là xứ tôm cua mà, ăn tại chỗ
xong rồi còn gói mang về, bữa nay gói tôm, ngày mai gói cua, mốt gói trứng gà. Lần
đầu tiên tôi tham gia tình nguyện và cũng là lần đầu tiên bản thân tôi cảm nhận
được sự ấm áp và nồng hậu của con người nơi đây. Mai này chia xa, tôi sẽ nhớ, sẽ
rất nhớ về mảnh đất này.
Khi
định mệnh đưa 4 con người chúng tôi về 1 nhóm
Như một cái duyên, khi chia nhóm nhỏ 4 người ở 1 điểm tiêm chủng, hoàn toàn
không có sự sắp đặt trước luôn, ai có nhóm thì người ta bắt với nhau hết rồi,
chỉ có những ngôi sao lẻ loi này về cùng một team thôi. Cứ nghĩ là xa cách lắm,
cứ nghĩ sẽ khó làm việc chung, chứ có ngờ là nó vui vẻ đến như vậy đâu: vừa làm
vừa chơi, có những lúc nó nhàn đến vô cùng. Chơi thì chơi chứ chưa từng quên
nhiệm vụ nha, tiếp rước người dân nhiệt tình, nồng hậu, mở lòng nhưng không hề
mở khẩu trang nhe. Mặc đồ chống dịch vừa nóng nực, khó chịu, khát nước không
dám uống, mắc tiểu cũng phải nhịn vì nếu cởi ra thì phải thay bộ khác, nếu mình
thay cái mới thì người ta vẫn cho chứ đâu có nói gì đâu. Mình chịu được thì
mình cứ chịu chứ sao, vì người dân một xíu, địa phương đâu có giàu có đâu, có
nhiêu xài nhiêu, đỡ tốn kém. Tuy tôi có hơi vụng về thật nhưng trách nhiệm luôn
đề cao nhe, tinh thần vẫn giữ vững à, không làm thì thôi ở nhà ngủ khoẻ, còn nếu
đã chấp nhận là tình nguyện viên thì phải làm hết mình, làm cho nhiệt tình, hết
lòng hết sức. Vừa làm vừa chơi vậy thôi, chứ nhóm của tôi lúc nào cũng dẫn đầu
về thành tích nhe. Mình làm việc tinh thần thoải mái, nên công việc cứ chạy đều
đều đúng tiến độ, không hề áp lực, không hề chạy chỉ tiêu mà số lượng vẫn rất
ok. Được tự mình tiếp xúc với người dân,
được góp phần vào công tác chiến dịch mang tầm cỡ quốc gia này, được thực hiện
trách nhiệm và sứ mạng của người thầy thuốc, thật lòng cảm thấy vui lắm. Dẫu có
những lúc mệt mỏi, những lúc chán nản, lúc ấy, chỉ cần suy nghĩ vậy thôi, bao
nhiêu sầu muộn đều tan biến.
Sóc Trăng
ơi! Sớm bình phục nhé
Mới đó mà nhanh ghê, chiến dịch cuối cùng cũng khép lại. Thời gian trôi qua
nhanh thật, khởi đầu từ 4 con người xa lạ, chúng tôi về cùng một team hết sức
ăn ý, giờ chia tay lưu luyến bùi ngùi. Chia tay với chị leader rồi, người cùng
phòng, người đồng hành trong suốt chiến dịch. Cám ơn chị leader rất nhiều, chị
đã thương em như em gái ruột, chị khuyên bảo em tận tình, dạy
em nhiều điều. Tụi e thì về Cần Thơ tiếp tục cách ly, còn chị thì ở lại Sóc
Trăng. Buồn lắm luôn á. Ước gì thời gian và không gian này dừng lại để chúng ta
lưu giữ thêm cho nhau thật nhiều kỷ niệm. Thật lòng tôi cảm ơn tất cả mọi người.
Cám ơn nhà Trường đã ra quyết định cho chúng em đi chống dịch, để được học hỏi,
trải nghiệm và trưởng thành hơn. Cám ơn các thành viên trong team Hoà Đông đã
còng lưng gánh team cho tôi. Cám ơn chị leader, người chị và người bạn cùng
phòng đã thương em hết lòng. Phút chia ly, chị đã nhiều lần gửi gắm các bạn
trong nhóm : “Về Cần Thơ hãy lo cho con Dương giùm chị nhe, nó còn con nít lắm,
chị lo cho nó lắm luôn!”.
Ký ức này, kỷ niệm
này sẽ mãi mãi là những ngày tháng tươi đẹp nhất trong thanh xuân! Khép lại
dòng cảm xúc, một lần nữa, xin cám ơn tất cả mọi người.
Tạm biệt mọi
người, nhớ mọi người nhiều lắm!