Bệnh viện dã chiến

Tôi là người con trên mảnh đất Tây Ninh, sống và lớn lên ở Tây Ninh. Sau khi tôi bước chân xuống Cần Thơ còn rất nhiều bỡ ngỡ. Tôi sống và học tập tại Cần Thơ. Cho đến một ngày chuyện không mai đã xảy ra đến với Cần Thơ đó là bùng dịch lại bắt đầu.


Sau bao ngày giãn cách xã hội vì đại dịch toàn cầu COVID-19 có thể nói tâm trạng chung của người dân là mong được ra đường tự do sau ngày 30/9 bởi đã lâu lắm rồi người dân phải ở nhà và rồi tháng 10 đã đến cùng với sự đua nhau xanh tươi của cỏ cây tiếng hát ríu rít của những chú chim thì tâm trạng phấn khởi của người dân khi chính phủ dần dần nới lỏng giãn cách xã hội chuyển sang thích ứng linh hoạt sống chung với đại dịch , mở cửa khôi phục lại nền kinh tế đã tạo nên một không khí vui tươi nhưng đâu đó vẫn còn bệnh nhân F0 bởi vậy các BVDC rất cần sự góp sức của tuổi trẻ , nhận được thông báo đăng ký tình nguyện tham gia hỗ trợ chăm sóc bệnh nhân F0 tại BVDC số 2 ngay lúc này tôi cảm thấy vui mừng nhưng vẫn có chút suy nghĩ nơi đây thật nguy hiểm , chợt nhớ đến trong bài hát Một đời người, một rừng cây của nhạc sĩ Trần Long Ẩn có đoạn: “ Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai Ai cũng một thời trẻ trai, cũng từng nghĩ về đời mình..." càng tô đậm thêm ý chí bản thân cùng với những kinh nghiệm bản thân có từ những chiến dịch ở Sài Gòn làm cho tôi có nguyện vọng đăng ký tham gia và rồi tôi đã được tham gia .


Chắc rằng chuyến hành trình dài chống dịch suốt một tháng của tôi tại Bệnh Viện Dã Chiến số 1 Cần Thơ đã khiến thanh xuân ngắn ngủi của mình trở nên ý nghĩa, tôi tìm được cách giải tỏa cho những ngày nghỉ dịch chỉ ở căn phòng trọ nhỏ làm bạn với Google Meet, Zoom cùng bốn bức tường không thì lại vùi mình vào giấc ngủ.


Cách đây gần 2 tháng, vào ngày 4/8/2021 Bệnh viện dã chiến số 1, cơ sở 2 bệnh viện Đa khoa Thành phố Cần Thơ đặt tại Trường Chính trị chính thức được đưa vào hoạt động góp phần giảm áp lực cho các bệnh viện tầng trên khi điều trị khỏi cho hàng trăm bệnh nhân Covid-19 nhẹ không triệu chứng.


Ngày 20/8/2021, tôi là một trong hằng trăm con người được UBTP CT đón về từ TPHCM sau cả mấy tháng trời chờ đợi. Hôm nay chuyến xe màu đỏ rực của hãng xe Phương Trang đậu vào sân của khu KTX Đại học Cần Thơ, tôi bước xuống xe, hít thật nhanh không khí êm đềm nơi đây, và thầm nghỉ, vài ngày thôi, tôi sẽ đoàn tụ với gia đình.


Thấm thoát đã hơn một tháng kể từ ngày chính thức nhận nhiệm vụ tại bệnh viện Dã chiến số 1 Cần Thơ. Những ngày gần đây, khi dịch ở Cần Thơ có dấu hiệu ổn, mọi người vẫn hay hỏi nhau “Bạn sẽ làm gì đầu tiên khi hết phong tỏa?”. Chắc hẳn mọi người có rất nhiều điều muốn làm khi chúng ta được quay về cuộc sống bình thường mới. Riêng tôi, việc đầu tiên tôi sẽ làm là VỀ NHÀ.


Kể từ lần đầu tiên dịch bùng phát tại Việt Nam, Trường ÐHYD Cần Thơ đã kiêu gọi cán bộ, học viên, sinh viên của nhà trường tham gia phòng, chống dịch Covid 19. Tôi đã không ngần ngại và đăng ký tham gia tuyến đầu phòng, chống dịch, góp một phần công sức nhỏ bé của mình cùng tập thể nhà trường vượt qua thời điểm khó khăn của cả nước. Gia đình, vợ, con, bạn bè và đồng nghiệp cùng ủng hộ tôi, đó là động lực cho tôi càng quyết tâm hơn trong việc phòng, chống đại dịch này.









Tiện ích