Tình nguyện

Mảnh đất Tây Đô đang vào thời kì thích nghi sau hơn gần hai năm dài chiến đấu với dịch bệnh để cố gắng giữ được sự bình yên cho vùng đất thân yêu của chúng ta.


Giữa không khí Xuân đang sắp gần như hiện tại, lòng tôi lại nao nức một niềm vui khó tả, chợt nhiên trong đầu tôi lại ngân nga một vài câu trong bài hát “Xuân đến con về”:


So với các đợt dịch trước, lần trở lại này Covid -19 với các biến chủng mới bùng phát với mức độ nguy hiểm hơn rất nhiều, số lượng người nhiễm và tử vong tăng nhanh như nấm mọc sau mưa. Hình ảnh những y bác sĩ lao vào trận chiến với tất cả điều là sự mới mẻ, điều là lần đầu tiên nhưng họ đã không vì vậy mà chùn bước.


Niềm tin vào một ngày mai tươi sáng với sự chiến thắng sau đại dịch là niềm mong ước của tất cả mỗi người dân Việt Nam. Chúng ta tin rằng một ngày gần nhất Việt Nam sẽ hoàn toàn chiến thắng dịch covid-19. Nhất định các tỉnh thành phía Nam sẽ sớm khỏe lại!


Gần 2 năm qua, cả dân tộc ta đã dần dần đi qua dịch bệnh một cách kiên cường. Dưới sự lãnh đạo của Đảng, Nhà nước, với quan điểm xuyên suốt là đặt sức khỏe, tính mạng người dân lên trên hết, trước hết, cả hệ thống chính trị và các tầng lớp nhân dân, cộng đồng doanh nghiệp đã vào cuộc quyết liệt, thực hiện đồng bộ các biện pháp phòng, chống dịch.


Ánh nắng buổi sớm mai hòa cùng chút lành lạnh của những cơn gió heo may tháng 12 làm tôi choàng tỉnh giấc, cố nheo nheo mắt định thần lại tôi hướng tầm nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường, đồng hồ đã điểm 7 giờ. Tôi giật bắn người, thầm khiển trách bản thân, sao hôm nay mình lại dậy muộn như vậy được, mỗi ngày có biết bao bệnh nhân F0 chờ mình phát thuốc để kịp uống trước bữa ăn, có biết bao nhiêu bệnh nhân mới mà mình phải gọi điện. Vì sự dậy muộn của mình đã làm mất biết bao thời gian để làm được cả tá việc. Cắt ngang dòng suy nghĩ tôi vội phóng như bay từ căn gác xếp trọ của mình xuống, đang vội vã chuẩn bị đánh răng tôi chợt ngẩn ra, mình đang ở trọ, chuyến đi tình nguyện 3 tuần của mình cùng 3 người đồng đội đã kết thúc, chúng tôi mỗi người đã trở lại nhịp sống hằng ngày của mình, tôi có thể ngủ nướng tùy thích, ăn những món tôi muốn ăn,…mà sao tôi lại thấy không quen và chạnh lòng đến thế.


Để góp phần phòng, chống dịch COVID-19 là sự vào cuộc chỉ đạo của cả hệ thống chính trị từ các cấp ủy đảng, chính quyền, các ngành, đoàn thể, của công an, quân đội đến lực lượng y, bác sĩ và đặc biệt là sự đóng góp công sức của các nhà hảo tâm, những tấm lòng thiện nguyện, san sẻ yêu thương ở khắp các địa bàn Cần Thơ.


Khi đất nước lâm nguy trong chiến tranh, ông cha ta – những người lính can trường rời quê hương lên đường chống giặc, dù đến từ những vùng đất khác nhau, nhưng điểm chung của những mảnh đất ấy chính là sự nghèo khổ và vất vả đói kém khi chiến tranh xảy ra triền miên.


Đại dịch COVID-19! Đây là khoảng thời gian con người thường muốn "sống chậm lại một chút" để suy ngẫm về câu chuyện của năm cũ. Để mọi người cùng nhau nhìn lại những câu chuyện xúc động, có ý nghĩa nhân văn được chọn lọc từ những sự kiện xảy ra trong năm qua.


“Đính đong đính đong” tiếng chuông đồng hồ báo thức đã điểm lúc 6 giờ, tôi vội vàng ngồi bật dậy. Lại một ngày mới nữa bắt đầu với biết bao công việc đang chờ ngay trước mắt trên đôi vai của đội ngũ sinh viên chúng tôi.