Nhớ lại những ngày đầu của chiến dịch Cần Thơ Xanh đợt 1, cho đến chiến dịch Cần Thơ Xanh đợt 2, tôi và bạn tôi háo hức lắm, háo hức vì được cống hiến tuổi trẻ cho công cuộc chung của tổ quốc, để thanh xuân là những ngày tháng đáng nhớ.
Nhưng
rồi có một ngày khi đang thực hiện nhiệm vụ lấy mẫu cộng đồng, có một bác tầm
50 tuổi, chạc tuổi ba mình, ngồi vào ghế lấy mẫu, trong khi đợi tôi thay gant
tay, bác có hỏi thăm vài câu: "Nhìn các con cực quá", "Dạ
cực thì cực, nhưng mà đây là nhiệm vụ của tụi con, tụi con cũng quen rồi",
tôi đã quen với những lời hỏi thăm, động viên của người dân nên cũng trả lời
như một thói quen. Nhưng rồi bác nói thêm 1 câu làm tôi phải lặng người:"
Chắc ba mẹ ở nhà mong tụi con về lắm". Chợt sống mũi tôi cay cay nhưng vẫn
cố kìm nén để tiếp tục công việc.
Tối
về, nghĩ lại về lời bác nói hồi chiều, tôi chợt nhận ra, từ lúc bùng dịch ở Cần
Thơ đến giờ, dù cũng thuờng xuyên gọi điện về nhà hỏi thăm, báo cáo tình hình
của mình ở đây vẫn ổn để ba mẹ đỡ lo, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ba mẹ lo
lắng mong mỏi con của mình trở về biết nhường nào, tôi chỉ lo chạy theo những
nhiệt huyết cống hiến tuổi trẻ của mình, mà quên đi phía sau mình là cả gia
đình đang mong mỏi.
Vì thế tôi luôn cố gắng hoàn
thành nhiệm vụ của mình, để Cần Thơ Xanh trở lại, dù biết mình chỉ là hạt cát
giữa sa mạc. Nhưng tôi biết rằng không chỉ có tôi, mà còn có những bạn sinh
viên khác đến từ ngôi nhà chung Trường Đại học Y Dược Cần Thơ, sự hỗ trợ hết mình từ những
bạn, anh, chị tình nguyện viên, những anh dân quân,... Mỗi người tuy là một cá
thể, nhưng khi hợp lại là một tập thể giúp Cần Thơ Xanh trở lại, ĐỂ AI
CŨNG CÓ THỂ TRỞ VỀ VỚI GIA ĐÌNH CỦA MÌNH.
An Hoà, Ninh Kiều ngày
28/09/2021- Một ngày nắng gắt