Tuổi trẻ chung tay- đánh bay Covid
Lượt xem: 501
Nếu được kể về một dấu ấn của cuộc đời, tôi sẽ chọn hành trình trên tuyến đầu chống dịch tại Thành phố Cần Thơ. Tôi xin phép mượn câu nói của nhà thơ Tố Hữu “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình” nhằm lan tỏa năng lượng tích cực của tuổi trẻ để cống hiến một phần nhỏ trong cuộc chiến lớn của đất nước. Cuộc chiến chống dịch SARS - CoV2.
Đội
lấy mẫu cộng đồng Cần Thơ ở Trường Chính Trị
Virus SARS - CoV2 bùng phát lần đầu tiên tại Việt Nam là
vào những ngày cuối tháng 12/2019. Trải qua những làn sóng dịch bệnh trước đó
đã kéo theo nhiều hậu quả nghiêm trọng. Ở đợt bùng phát thứ 4, mọi thứ có lẽ trở nên xấu
dần hơn. Các tỉnh, thành phố lớn đều xuất hiện ca nhiễm mới.
Một màu xám xịt bao trùm cả thế giới vì đại dịch. Việt
Nam thân yêu của chúng ta là một trong những quốc gia chịu ảnh hưởng nặng nề về
mọi mặt: kinh tế, sức khỏe, chính trị, hệ thống y tế... Hằng ngày tôi cập nhật
tin tức về số ca nhiễm mới, số ca tử vong, số bệnh nhân được điều trị khỏi và cả
các kiến thức chung về dịch SARS-CoV2 để có thể tự bảo vệ bản thân mình.
Khi thành phố Hồ Chí Minh và các thành phố, tỉnh thành của
Việt Nam đang gồng mình chống chọi với dịch bệnh. Tại thời điểm đó, hình ảnh
các bạn sinh viên ngành y chi viện để hỗ trợ các đại phương trên tuyến đầu đã tạo
cho tôi một cảm xúc vô cùng mãnh liệt và thôi thúc mình phải hành động ngay.
Đội
An Bình- Chiến dịch Cần Thơ
Giữa tháng 7, Cần Thơ xuất hiện ca lây nhiễm cộng đồng đầu
tiên làm tất cả mọi người cảm thấy vô cùng lo lắng. Vì ca nhiễm xuất hiện tại một
khu chợ đầu mối (chợ Tân An) nên việc
truy vết vô cùng khó khăn. Ngày 1, ngày 2 rồi đến ngày 3 số ca F0 tăng vọt. Để
tình hình dịch bệnh mau được kiểm soát và hơn hết là bảo vệ sức khỏe của người
dân, Cần Thơ bắt đầu thực hiện giãn cách xã hội theo chỉ thị 16 của Thủ tướng
Chính phủ.
Trong làn sóng thứ 4 vô cùng phức tạp, trường Đại học Y
dược Cần Thơ đã có kế hoạch tập huấn và chi viện sinh viên hỗ trợ thành phố và
các tỉnh thành lân cận trong công tác phòng chống dịch. Trước sự ủng hộ của gia
đình, thầy cô và bạn bè tôi quyết định đăng ký tham gia. Thành phố Cần Thơ thực
hiện giãn cách xã hội để cùng chung tay đẩy lùi dịch bệnh. Mọi hoạt động bị đóng
băng, mọi ngỏ
ngách đều vắng vẻ; những tuyến đường lưa thưa vài chiếc xe vội vã chạy về nhà
trong ngày được ra ngoài mua thực phẩm; những quán xá đóng cửa với tấm bảng
thông báo “Quán tạm đóng cửa để chung tay phòng chống dịch cùng thành phố thân
yêu”. Thành phố buồn man mác. Cuộc chiến vô cùng khó khăn và thử thách mà vũ
khí tốt nhất chính là sự đồng lòng của mọi người trong việc tuân thủ các biện
pháp 5K, là tinh thần lạc quan và ý chí chiến đấu mạnh mẽ của các đội ngũ tuyến
đầu; là sự cỗ vũ nhiệt thành nơi hậu phương.
Ngày tôi nhận được thông báo cả đội nhận nhiệm vụ chống dịch
trên địa bàn Thành phố Cần Thơ. Một ba lô, một khát vọng tuổi trẻ, một tinh thần
xông pha tôi tiến nhanh về khuôn viên trường Đại học Y dược tập kết để sẵn sàng
cho “cuộc chiến”.
Đội được giao nhiệm vụ lấy mẫu tại rất nhiều khu vực trên
địa bàn Cần Thơ. Đây là lần đầu tiên chúng tôi làm công việc này ngoài những buổi
tập huấn nên chúng tôi có chút lo lắng, hồi hộp vì không biết mình có hoàn
thành được trách nhiệm được giao hay không. Bên cạnh đó, hằng ngày chúng tôi phải
đối diện với rất nhiều nguy hiểm khi tiếp xúc trực tiếp với rất nhiều người. Nếu
không cẩn thận có thể sẽ dẫn đến những kết quả không mong muốn. Nhưng những suy nghĩ tiêu cực chỉ thoáng qua
và dập tắt ngay sau đó vì chúng tôi đã được các thầy, cô tập huấn và trang bị rất
nhiều kỹ năng để tự bảo vệ bản thân mình. Và vì một khi đã chọn công việc này,
chúng tôi phải chấp nhận và mạnh mẽ bước tiếp. Trên đôi cánh của tuổi trẻ được
nâng lên bởi niềm tin của rất nhiều người, chúng ta sẽ bay thật xa và cao để
đóng góp một phần công sức của mình cho Thành phố mau khỏe lại.
Thực hiện công tác lấy mẫu tại địa phương, chúng tôi đã tự
liên lạc với các cơ quan ban ngành để các cô, chú hỗ trợ cho công việc diễn ra
thuận lợi hơn. Chúng tôi may mắn vì được nhận rất nhiều sự giúp đỡ của họ nên
việc lấy mẫu cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Hằng ngày cả đội thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị chu toàn
mọi thứ, ăn sáng nạp một ít năng lực để chiến đấu cả ngày. Sau đó chúng tôi
trang bị đồ bảo hộ, vật tư y tế rồi cùng nhau đến địa điểm lấy mẫu. Chẳng có gì
khủng khiếp hơn khi bạn phải choàng bộ đồ bảo hộ lên người và đứng hàng giờ dưới
cái nắng cháy da cháy thịt để làm nhiệm vụ. Thật oi bức, khó chịu, mồ hôi ướt đẫm cả người. Nhưng không sao cả! Đây chỉ là những
khó khăn nhỏ trong muôn vàn cái khó mà chúng tôi đã xác định ngay từ đầu. Nhìn
hình ảnh mọi người đứng xếp hàng để đến lượt test thì chúng tôi càng phải cố gắng
hoàn thành công việc thật nhanh để họ không phải chờ đợi quá lâu. Dẫu khó khăn thế nào
chúng tôi vẫn luôn ân cần và nhỏ nhẹ khi tiếp xúc với họ. Công việc nào cũng có
khó khăn, nhưng thử thách nào chúng tôi cũng phải vượt qua. Khi tham gia chiến
dịch lần này chúng tôi chấp nhận những món ăn không hợp khẩu vị với mình, những
giấc ngủ vội vàng, chấp nhận từ bỏ những niềm vui riêng để vì niềm vui
chung là khi “thành phố đẩy lùi được dịch
bệnh”.
Chiến
dịch Cần thơ Xanh đợt 1
Hành trình tình nguyện đã cho tôi rất nhiều kỉ niệm, mà
sau này khi nhìn lại tôi muốn mình được trẻ thêm lần nữa. Trong suốt hành trình, chúng tôi
luôn được thầy, cô quan tâm thăm hỏi và động viên. Thầy, cô còn chăm lo cho
chúng tôi từ bữa ăn cho đến từng chi tiết
nhỏ. Trong lúc làm nhiệm vụ chúng tôi còn được các cô chú cho đồ ăn, họ thân
thiện, gũi gũi vô cùng. Tham gia chiến dịch
tôi quen biết được nhiều bạn bè hơn, học hỏi được nhiều kinh nghiệm quý báu về
tinh thần đoàn kết, sự lạc quan, tinh thần
trách nhiệm và sự yêu thương lẫn nhau nữa. Mỗi chúng tôi là một mảnh ghép nhỏ
trong một bức tranh lung linh sắc màu của tuổi trẻ. Là bức tranh đẹp nhất trong
mảnh kí ức thời sinh viên của mỗi người tại ngôi trường Đại học Y dược Cần Thơ
này!
Đội
1 An Phú- Cần Thơ Xanh đợt 1
Cảm ơn cha, mẹ đã chấp nhận cho con tham gia chiến dịch.
Sự tin tưởng và niềm tin của cha, mẹ là nguồn động viên to lớn để cho con có cơ
hội cháy hết mình và một lần được thay đổi bản thân để trưởng thành hơn mỗi
ngày. Cảm ơn thầy, cô đã tin tưởng giao
nhiệm vụ và cảm ơn đồng đội thân yêu luôn sát cánh hỗ trợ lẫn nhau để chúng ta
hoàn thành tốt nhất nhiệm vụ.
Khi tôi ngồi viết lại những dòng nhật ký này, là lúc
Thành phố Cần Thơ đã dần “khỏe mạnh”. Tôi tin với tinh thần đoàn kết và sự
chung lòng của mọi người, Việt Nam của chúng ta sẽ mau giành thắng lợi. Hẹn một
ngày không xa khi bóng dáng “cô Vy” không còn xuất hiện. Tôi sẽ chạy thật nhanh
về nhà ôm cha, mẹ vào lòng, kể cho họ nghe về “chuyến đi đặc biệt này”. Và phải
ăn thật nhiều món ngon do mẹ nấu nữa! Vì đã lâu rồi, tôi có được về nhà đâu!
Trần Ngân Huệ - Lớp Xét nghiệm khóa 44