Cảm tưởng chuyến công tác Lữ đoàn 950 – Phú Quốc: một chiều gặp lại “đời lính”, một sáng lắng lòng trước Bác

07/12/2025

Lượt xem: 80

Với tôi, chuyến đi Lữ đoàn 950 không chỉ là một chuyến công tác mà là một lần được “sạc lại” tinh thần người lính, để từ đó trở về tiếp tục cống hiến trong môi trường đại học y dược, tiếp tục viết tiếp câu chuyện hòa bình theo cách của mình

Chiều hôm ấy, ngay khi vừa đặt chân đến đảo, trong tôi đã có một cảm giác rất lạ: vừa rạo rực, vừa bồi hồi. Phú Quốc đón chúng tôi bằng nắng gió mặn mòi, bằng cái không khí rộng mở của biển, nhưng thứ làm tim tôi “thức” dậy mạnh nhất lại là hình ảnh chiếc xe của Lữ đoàn 950 đã chờ sẵn để đón đoàn Trường Đại học Y Dược Cần Thơ về đơn vị.

Khoảnh khắc bước lên xe, nghe các đồng chí trong đơn vị chào hỏi dứt khoát, chuẩn điều lệnh, nhưng lại rất thân tình, tôi bỗng thấy như mình chưa hề rời quân ngũ. Gần 20 năm làm sĩ quan tham mưu, tôi từng sống trong nhịp “kế hoạch – hiệp đồng – huấn luyện – kiểm tra”, từng đứng giữa thao trường với một niềm tin giản dị: “nuôi quân ba năm dùng một giờ”, rèn quân tốt để bảo vệ Tổ quốc vững hơn. Nay tham gia đoàn công tác với vai trò Phó Chủ tịch Hội Cựu chiến binh Trường Đại học Y Dược Cần Thơ, tôi càng cảm nhận rõ chuyến đi này không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là nghĩa tình quân – trường, nghĩa tình đồng đội, nghĩa tình với màu áo lính mà mình từng mang.

Về đến đơn vị, đoàn được đồng chí chỉ huy Lữ đoàn đưa đi tham quan đơn vị bộ binh trực thuộc Lữ đoàn. Tôi đi giữa doanh trại mà lòng cứ dâng lên từng đợt sóng cảm xúc. Doanh trại sạch sẽ, nền nếp, gọn gàng; tác phong bộ đội nhanh gọn, chuẩn mực; từ tác phong chào, động tác báo cáo đến từng bước đi đều toát lên sự rèn luyện nghiêm túc. Tôi như nghe lại tiếng còi tập hợp ngày nào, như thấy lại những dòng kế hoạch huấn luyện mình từng viết, từng chỉnh, thấy lại những buổi huấn luyện điều lệnh, bắn súng dưới thao trường nắng cháy. Có những điều tưởng đã lùi xa, nhưng khi đứng giữa đơn vị, tất cả lại hiện về rõ mồn một - ấm nóng, chân thật, không thể quên.

             

Đoàn công tác của Trường cùng Chỉ huy Lữ đoàn 950 đi tham quan Tiểu đoàn trực thuộc

Không khí sau đó bùng lên rộn rã với chuỗi giao lưu thể thao: bóng chuyền sôi nổi, kéo co căng dây, nhảy bao bố vừa vui vừa quyết liệt… tiếng hò reo vang cả khoảng sân như kéo tất cả chúng tôi xích lại gần nhau chỉ trong ít giờ ngắn ngủi. Tôi nhìn thấy ở đó đúng tinh thần đồng đội rất lính: chơi hết mình, cổ vũ hết lòng, và trên hết là gắn kết, là sẻ chia, là nụ cười thật, tiếng cười giòn giữa doanh trại đảo xa.

 

Đoàn công tác của Trường giao lưu thể thao cùng cán bộ, chiến sĩ đơn vị

Phần giao lưu pickleball lại mang đến một sắc thái rất mới: trẻ trung, hiện đại, năng động. Trên sân, không còn ranh giới “đơn vị – nhà trường”; chỉ còn những cái bắt tay, những cú đỡ bóng, những lời động viên, những ánh mắt thân tình. Tôi bỗng thấy lòng mình ấm lên: hóa ra, tình đồng đội có thể bắt đầu từ những điều giản dị như thế, một trận đấu, một tiếng cười, một lần phối hợp nhịp nhàng.

         

Đoàn công tác của Trường và cán bộ Lữ đoàn giao lưu pickleball

Và rồi, cuối chiều, khi nắng đảo bắt đầu dịu lại, gió biển thổi mằn mặn qua hàng cây trong doanh trại, chương trình giao lưu văn nghệ được tổ chức. Nếu như thể thao làm bùng lên khí thế, thì văn nghệ lại làm trái tim lắng xuống, rồi bỗng chốc dâng lên thành một cao trào nghẹn ngào.

Điều đặc biệt với tôi là lần này, tôi trực tiếp tham gia biểu diễn tiết mục “Viết tiếp câu chuyện hòa bình”. Tôi đã từng đứng trên thao trường hô khẩu lệnh, từng ngồi bên bản đồ tác chiến, tính từng phương án, từng đưa bộ đội hành quân đi bắn đạn thật trong đêm mưa, từng đi qua những đêm miệt mài với giáo án huấn luyện. Tôi tưởng mình đã quen “cứng” rồi. Vậy mà khi bước lên sân khấu giữa doanh trại Lữ đoàn 950, nhìn xuống hàng ghế có các đồng chí chỉ huy, cán bộ, chiến sĩ, nhìn thấy ánh mắt trong trẻo của những người lính trẻ, tôi bỗng nghẹn lại.

           Bởi trong khoảnh khắc ấy, tôi không còn là người “đi giao lưu” hay “đi công tác”. Tôi thấy mình là một người lính đang được sống lại trọn vẹn. Từng câu hát như kéo cả đời quân ngũ của tôi trở về, những buổi sáng sương còn đọng trên thao trường, những buổi chiều luyện tập điều lệnh ở quảng trường, những đêm hành quân dã ngoại, những lần tham gia kiểm tra bắn đạn thật, những tiếng gọi nhau đổi trực giữa ca gác… Và tôi hiểu sâu hơn bao giờ hết ý nghĩa của chữ “viết tiếp”, hòa bình hôm nay không phải điều tự nhiên có sẵn; hòa bình là câu chuyện được viết bằng máu xương của thế hệ đi trước, được gìn giữ bằng mồ hôi, kỷ luật và trách nhiệm của thế hệ hôm nay.

 

“Từng câu hát như kéo cả đời quân ngũ của tôi trở về”

Khi bài hát đi vào đoạn cao trào, tôi cảm giác như tim mình cũng đứng dậy nghiêm trang. Giọng hát có lúc run, không phải vì thiếu tự tin, mà vì xúc động. Tôi nhìn những chiến sĩ trẻ ngồi dưới, thấy trong họ tuổi hai mươi của mình, mộc mạc, gan góc, đầy niềm tin. Tôi nhìn về phía các thầy cô trong đoàn của Trường, thấy đồng chí ủy viên Ban Chấp hành cũng đang lặng đi vì thương nhớ. Và tôi tự nhủ, người lính có thể đổi môi trường công tác, nhưng không bao giờ đổi lý tưởng, không bao giờ đổi tình yêu dành cho Quân đội nhân dân Việt Nam. Khi tiết mục kết thúc, những tràng vỗ tay vang lên giữa doanh trại, tôi chợt thấy mắt mình cay. Một cái cay rất thật của người đã từng ở trong quân ngũ, cay vì nhớ, vì thương, vì tự hào.

Sau những phút lắng sâu ấy, chương trình bước vào khoảnh khắc trang trọng: Lễ ký kết nghĩa với Lữ đoàn 950. Nhìn những cái bắt tay chặt giữa thầy Hiệu trưởng và đồng chí Lữ đoàn trưởng, cũng những ánh mắt tin cậy, tôi hiểu đây không chỉ là nghi thức. Đây là một lời hứa, cùng giữ gìn truyền thống, cùng đồng hành, cùng chung tay chăm lo sức khỏe, hướng nghiệp, lan tỏa phẩm chất “Bộ đội Cụ Hồ” trong môi trường đại học, để tình nghĩa quân - trường không dừng ở lời nói mà trở thành việc làm cụ thể, bền bỉ.

 

Lãnh đạo Nhà trường và Chỉ huy Lữ đoàn 950 ký kết nghĩa trước sự chứng kiến của lãnh đạo của 2 đơn vị 

 

Đoàn công tác chụp ảnh lưu niệm cũng cán bộ, chiến sĩ Lữ đoàn tại buổi ký kết nghĩa

Đêm xuống, doanh trại tĩnh lặng. Nhưng trong tôi thì không yên lặng như thế. Ký ức cứ ùa về. Tôi nhớ thời học viên Trường Sĩ quan Lục quân 1, sáng sớm sương còn đọng trên ngọn cỏ thao trường, tiếng kèn lệnh đã vang rền giục giã; buổi chiều phơi mình dưới nắng rát học điều lệnh; đêm hành quân đường dài hoặc luyện tập chiến thuật tiến công, phòng ngự… Rồi ký ức một Trung đội trưởng ở Quân khu 3 cũng lại hiện lên, những đêm trực dài viết giáo án, chuẩn bị mô hình, học cụ cho bộ đội, gió lùa hun hút qua hành lang; những đợt báo động sẵn sàng chiến đấu đột xuất; những đêm mưa đưa bộ đội hành quân đi thực hành bắn súng ngoài bờ biển, gió mặn rát mặt, sóng vỗ đều, anh em nằm bắn trong ánh sáng lờ mờ của mục tiêu… Tất cả làm tôi càng thương, càng quý thế hệ chiến sĩ hôm nay.

Sáng hôm sau, đoàn tham gia viếng Tượng đài Bác Hồ Phú Quốc. Dưới nắng đảo rực rỡ, gió biển thổi qua mằn mặn, chúng tôi đứng nghiêm trang trước hình ảnh Người. Tôi bỗng thấy lòng mình lặng đi thật sâu. Lặng như một lời hứa: dù ở bất cứ cương vị nào, người lính vẫn một lòng vì Tổ quốc, vì Nhân dân; vẫn giữ trọn phẩm chất “Bộ đội Cụ Hồ” trong từng việc làm, từng hành động.

 

Đoàn công tác của Trường cùng cán bộ, chiến sĩ Lữ đoàn 950 viếng tượng đài Bác Hồ

Rồi cũng đến lúc chia tay. Đoàn được các đồng chỉ chỉ huy Lữ đoàn tiên ra tận bến tàu. Những cái bắt tay chặt hơn, những câu chúc ngắn gọn mà tình nghĩa, những ánh mắt lưu luyến đầy bịn rịn. Tôi bước lên tàu mà trong lòng cứ nghẹn lại, nghẹn vì thương, vì quý, vì tự hào. Có những cuộc gặp gỡ tuy ngắn nhưng dư âm rất dài. Với tôi, chuyến đi Lữ đoàn 950 không chỉ là một chuyến công tác mà là một lần được “sạc lại” tinh thần người lính, để từ đó trở về tiếp tục cống hiến trong môi trường đại học y dược, tiếp tục viết tiếp câu chuyện hòa bình theo cách của mình: bằng tri thức, bằng y đức, bằng trách nhiệm, và bằng một trái tim lính không bao giờ tắt lửa.

 

                                                Phạm Trần Nam – PCT Hội CCB