34 ngày tại Sài Gòn hoa lệ...

04/11/2021

Lượt xem: 136

Tôi là một có gái 21 tuổi, chỉ là một cô sinh viên năm 3 bình thường tại Trường Đại học Y Dược Cần Thơ. Nếu không có dịch bệnh chắc có lẽ cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh việc học và học. Những rồi một ngày, COVID-19 đến và cướp đi cuộc sống bình yên của tôi. Mọi thứ dường như bị đảo lộn, sức khỏe bản thân, gia đình và đồng bào đều đang bị ảnh hưởng. Nhìn vào cảnh mọi người chật vật vì dịch bệnh mà tôi thấy lòng mình man mác một thứ gì đó, lòng tôi gợn lên những đợt sóng nhỏ, lúc ấy tôi không biết nó là cảm giác gì.

image001.jpg

Thực hiện công tác xét nghiệm cộng đồng tại Phường 9, Quận 11,
TP Hồ Chí Minh

 

Rồi một ngày, Thành phố Hồ Chí Minh- Thành phố mang tên Bác trở thành tâm dịch, dịch bệnh bùng lên dữ dội và không thể kiểm soát được. Tất cả các tỉnh trên cả nước đều đồng lòng hướng về Thành Phố Hồ Chí Minh, từng đợt từng đợt các y bác sĩ, sinh viên y dược được cử đến để hỗ trợ. Khi nhận được lời kêu gọi từ Thành phố Hồ Chí Minh, tôi như tỉnh giấc khỏi một giấc ngủ dài và lòng tôi đã rõ, đã biết mình phải làm gì. “Phải tham gia hỗ trợ Thành phố Hồ Chí Minh cho bằng được”, đó là tất cả những suy nghĩ của tôi lúc ấy. Tôi gọi điện về cho mẹ và xin mẹ cho tôi được đến Thành phố Hồ Chí Minh. Tôi chỉ dám gọi cho mẹ thôi chứ không dám gọi cho ba, vì tôi biết ba sẽ phản đối. Trước giờ sức khỏe tôi rất yêu, thường xuyên bệnh tật và ba rất thương tôi nên tôi, luôn lo sợ tôi sẽ bị nhiễm bệnh.

 image001.jpg

“Chiến mã” của chú Triết đón tụi em mỗi ngày

 

Đến ngày lên đường, tâm trạng tôi cũng rất lo lắng, tôi không biết mình có làm tốt công việc hay không, tôi lo mình sẽ làm ảnh hưởng đến các đồng đội của mình. Nhưng thật may mắn, tôi gặp được nhưng người anh chị rất nhiệt tình, rất săn sóc cho tôi và hướng dẫn, giúp đỡ tôi rất nhiều. Nhờ các anh chị động viên mà tôi dần dần đã không còn lo lắng nữa mà càng thêm quyết tâm hơn. Vào đến tâm dịch, tôi mới thấy hết được những nỗi khổ của bà con mình, nhìn những người mất đi vì COVID-19 mà nhiều lúc tôi không cầm được nước mắt. Có nhiều đêm khi đã kết thúc công việc tôi phải trốn ở một góc nào đó để lặng lẽ khóc một mình, tôi không muốn mọi người thấy mình yếu đuối vậy nhưng quả thật rất đau lòng. Ôi sao mà con người nhỏ bé quá, cuộc sống này khắc nghiệt quá.

 

image001.jpg

Những ngày làm việc cuối cùng của đội 18-19 với những chú bộ đội

 

34 ngày chống dịch tại Thành phố Hồ Chí Minh đã cho tôi rất nhiều trải nghiệm mới, chuyến hành trình này sẽ là một dấu ấn rõ nét nhất cho tuổi trẻ của tôi. Nó để lại cho tôi rất nhiều kỉ niệm, vui có, buồn có, thất vọng có, những cảm xúc ấy sẽ là hành trang rất quí báu cho cuộc sống của tôi. 

Đại dịch COVID-19 nổ ra đã làm đảo lộn mọi mặt trong cuộc sống của con người. Nó đã cướp đi biết bao nhiêu tính mạng của đồng bào ta, để con không cha, chồng không vợ, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Những đau thương, mất mát ấy ngày một nhiều, khiến ta phải suy nghĩ nhiều hơn về cuộc sống này. Cuộc đời của mỗi người có lẽ quá ngắn để chúng ta có thể trải nghiệm, tuổi trẻ cũng chỉ có một lần để chúng ta có thể cống hiến. Vậy tại sao chúng ta không bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân để tuổi đôi mươi không lãng phí, để có thể lưu lại một chút gì đó cho cuộc đời này, để một mai sau, ta có thể tự hào kể với con cháu chúng ta rằng: ngày xưa bà cũng là một anh hùng!! 

 Sài Gòn ơi, mau hết bệnh nhé. Hẹn một ngày không xa, chúng ta sẽ gặp lại.




Trần Bội Ngọc- YT khóa 44