Bình Thủy ơi, ở lại khỏe nhé chúng tôi về đây

29/09/2021

Lượt xem: 858

Kết thúc một hành trình không quá ngắn cũng không quá dài nhưng nó đã để lại trong lòng chúng tôi vô vàng những kỷ niệm đẹp. Trong đó có một bạn sinh viên Y4 là mình, mình gọi đó là chuyến đi đáng nhớ nhất, có lẽ là không bao giờ quên được trong quãng đời sinh viên của mình cho đến hiện tại và tất nhiên mình cũng không ngại khi chia sẻ những điều thú vị trong chuyến đi này đến mọi người.

Sau nhiều lần đăng ký tình nguyện tham gia chống dịch thì đến chiến dịch “Cần Thơ xanh đợt 1” mình mới được triệu tập. Khi mình chia sẻ niềm vui này với mọi người, bên cạnh những lời động viên và dặn dò, chúc sức khỏe trước khi lên đường mà mình nhận được thì cũng có nhiều thông tin trái chiều nào là đi rất cực mà còn nguy hiểm thậm chí là còn bỏ lỡ cả việc học. “Tại sao mình lại đi nhạ?” và thậm chí “mê” đi đến bây giờ? Mình cũng muốn giải thích luôn không phải mình mê đâu huhu, mình sợ lắm đấy chứ nhà có mỗi con trai mà tới giờ vẫn chưa có bồ không biết liệu gia đình có đồng ý cho tham gia không? rồi thêm ngày tiêm vaccine mũi 1 thì nó đã hành mình ra trò rồi, vừa suy nghĩ vừa đắn đo. Nhưng càng ngày số case dương tính trên địa bàn Cần Thơ càng tăng, ra đường thì “Ôi!!! sao Cần Thơ mình bây giờ vắng thế” về đến nhà thì liên tục đưa tin số lượng người chết vì covid càng nhiều, rất nhiều F0 đang len lỏi xung quanh. Suy nghĩ lại, mình thấy rằng nếu Việt Nam chúng ta không chiến thắng đại dịch, ai cũng sợ cũng trốn tránh thì liệu những tin tức về số case mắc, tử vong được đưa lên tiếp theo về Covid sẽ là ai? Bạn bè mình, người thân và thậm chính cả chính bản thân mình nữa. Chúng ta đã được nhà trường tạo điều kiện tập huấn, trang bị vô vàng kiến thức mà không ra thực địa thì phí quá với mình còn trẻ mà, thanh xuân ngắn lắm. Mình nghe ai đó nói rằng “Tuổi trẻ là một thời gian rất đẹp nếu mà để nó trôi qua một cách không có gì đáng nhớ thì nó sẽ rất phí và chắc chắn sau này mình sẽ tiếc nuối rất nhiều. Vậy thay vì sau này mình sẽ tiếc nuối thì hãy làm gì đó để sau này mình nghĩ lại thời trẻ của mình được mỉm cười, vì đó là những tuổi trẻ thật đẹp” nên thay vì để “tuổi trẻ” trôi qua đầy lãng phí trong những ngày nằm giãn cách tại nhà thì mình đã quyết tâm đi chống dịch, góp một phần nhỏ, nhỏ thôi sức lực cùng mọi người ở tuyến đầu chung tay dập dịch. Và thế là sau một tuần tiêm vaccine thì mình được lệnh triệu tập cùng với tâm trạng hồi hộp không biết sẽ như thế nào nữa nhưng vẫn quyết tâm phải đi và đi cho đến khi hết dịch mặc dù không biết mình sẽ “đeo” theo được bao lâu, dù giá nào mình cũng phải đi chống dịch. Và rất may, mẹ mình đã ủng hộ hết mình cho việc mình đi chống dịch, và cùng thuyết phục ba để mình đi.

Mình không nghĩ đi chống dịch lại nhận được lại nhiều thứ hơn mình tưởng tượng đến như vậy. Đầu tiên, mình được làm việc chung với thầy cô, anh chị, những người bạn và cả những người em có cùng tư tưởng và một lòng quyết tâm cùng chiến đấu đến cùng, cùng chia sẻ với nhau từng miếng ăn chỗ ngủ, hỗ trợ nhau hết mình khi có thể, không một ai về sớm hay muộn, sẵn sàng chạy hỗ trợ lẫn nhau hết mình rồi cùng về. Dù bao nhiêu mệt mỏi nhưng trên môi các bạn vẫn nở tươi những nụ cười trong bữa ăn và sau giờ làm việc, những câu chuyện nho nhỏ gặp phải khi lấy mẫu cùng có thể làm cả đoàn cười rộ lên xua tan đi những mệt mỏi hôm đó. Sau những giờ “chiến đấu nảy lửa tại chiến trường” chúng tôi vẫn không quên dặn nhau giữ gìn sức khỏe trong những cuộc họp về đêm để rút kinh nghiệm cùng với thầy cô và các anh quản lý, anh chị thành đoàn. Đến giờ mình vẫn khỏe mạnh, đợi cách ly chuẩn bị về nhà là một điều vô cùng may mắn và một phần không nhỏ là sự kĩ lưỡng, những kiến thức nhà trường thầy cô đã trang bị. Từ những sự quan tâm các vấn đề lớn đến nhỏ đều được dặn dò tỉ mỉ để chúng tôi tiếp tục lên đường ngày hôm sau, có thể thầy cô, anh chị nhiều việc lắm nhưng vẫn sẵn lòng bỏ thời gian của mình cùng tâm sự, cùng chia sẻ khi có việc gì đó xảy ra. Ngoài “chiến trường nảy lửa” thế đó nhưng chúng tôi vẫn an tâm “trở về nhà”, nơi đó vẫn có thầy cô, anh chị sẵn sàng lắng nghe, chăm sóc chúng em từng miếng ăn giấc ngủ, từng những buổi học bù trong đêm vội vã đầy chất lượng và sự quan tâm cùng nhau, luôn ưu tiên chúng em sắp xếp thời gian để kịp tiến độ và không quên kiến thức đã học nhưng lúc nào cũng vậy sau những buổi học là vô vàng những lời chúc, lời dặn tụi em hãy thoải mái và  tự tin khi “chiến đấu” nên lúc nào trong lòng chúng tôi cũng sẵn sàng chiến đấu, chúng em cảm thấy biết ơn anh chị rất nhiều về những  điều đó.

image001.jpg 

Team phường Bình Thủy trong chiến dịch “Cần Thơ Xanh đợt 2”

Những mệt mỏi là điều không thể tránh được, đã có nhiều lần năng lượng trong chúng tôi dường như bị vắt cạn sau những ngày dài hoạt động xuyên suốt trong trang phục bảo hộ dưới cái nắng hè gay gắt hay những cơn mưa rào bất chợt ,bỗng được nạp đầy nhờ những món quà nho nhỏ mà người dân cẩn thận gói lại để chúng tôi mang về dù chỉ là vài trái ổi, cóc, mận, vài bịch sữa, hay đơn giản chỉ là những chai nước suối… nhưng đối với chúng tôi đó là những thứ quí giá nhất trong tất cả những thứ quí giá, bởi vì đó là cả tấm lòng là tình thương chân thành mà người dân miền tây sông nước dành cho chúng tôi, kể về người dân Bình Thủy chân thành và ấm áp đến vậy thì cũng không quên nhắc tới các anh chị cán bộ của phường, mọi người luôn cố gắng để hỗ trợ chúng tôi hết mình, anh Bí Thư và cả chủ tịch lúc nào cũng lắng nghe những tâm tư tình cảm, khó khăn của chúng mình để khắc phục liền hôm sau. Các bạn đoàn viên, dân quân có những bạn còn rất trẻ thậm chí chưa tốt nghiệp cấp 3, nhưng chỉ cần nghe nói địa phương có dịch thì các bạn sẵn sàng tình nguyện viết đơn đăng ký hỗ trợ liền, chịu khó học hỏi, để ý hỗ trợ hết mình, không còn khoảng cách giữa sinh viên trường với địa phương mà khi ra “chiến trường” thì mọi người là một khối thống nhất, một đội hình vững vàng có chuyên môn để đối đầu với những “kẻ thù” đang len lỏi đâu đó nhưng làm sao thoát được với “bàn tay vàng” trong làng bắt Covid của chúng tôi chứ. Không những thế thậm chí có những hôm kẹt xe hoặc gặp các vấn đề khác ngoài dự kiến thì các bạn đoàn viên, dân quân đã đến địa điểm và chuẩn bị từ khi nào chúng tôi còn không hay chỉ đợi chúng tôi đến lên “áo giáp” và chiến đấu thôi. Và chúng tôi cũng không quên những ngày phơi nắng, phơi mưa bỏ cả giấc ngủ trưa vì chúng tôi. Những tình cảm các bạn gửi gắm trong từng món quà, đồ ăn mà các bạn đem theo từ nhà gửi tặng sau mỗi buổi, các bạn nói nó không lớn, nó chỉ là những đồ có sẵn tại nhà nhưng chúng tôi biết có những thứ rất ít trong mùa dịch vậy nó lại càng hiếm, càng quý. Tuy nhiên, các bạn sẵn sàng chia phần hơn đem theo cho chúng tôi. Những tình cảm đó chúng tôi không thể nào đếm hết, và viết ra hết ở đây được, tại nó quá nhiều, chỉ biết hứa hết dịch chúng ta gặp nhau rồi bù đắp cho nhau lại sau và tất nhiên chúng tôi sẽ không bao giờ thất hứa. Ông cha ta có nói “có thực mới vực được đạo”, câu nói đó càng phát huy hơn vai trò của nó trong mùa dịch này đó là về vấn đề ăn uống, có sức khỏe thì mới có sức chiến đấu. Và điều mình sắp nhắc tới, góp một phần không hề nhỏ cho sự thành công của chiến dịch lần này là các cô nhà bếp. Các bạn có thấy ai như chúng tôi không, 19 giờ đêm các cô vẫn nhắn tin hỏi cơm chiều hôm nay thế nào? Ăn ngon không? Muốn ăn món gì? Có cả những lời dặn ngủ sớm, lời chúc ngủ ngon nữa (dễ thương không ấy chứ?). Các bạn nhìn đi có khác gì gia đình không? Khác gì những người bà người cô của chúng tôi đâu, đi chống dịch lâu, xa nhà nhớ cơm nhà lắm nhưng bù lại các cô nấu ăn ngon quá không thể cưỡng lại nổi có khác gì ăn cơm nhà đâu? Các cô lo từng bữa ăn nghe cô chia sẻ là cũng không được về nhà như chúng tôi vậy thậm chí là phải thức khuya dậy sớm nữa, mặc dù không nguy hiểm như chúng tôi nhưng phải nói là rất cực để chuẩn bị cả trăm xuất ăn ngày 2-3 buổi và giữ bếp lúc nào cũng bừng đỏ lửa như tinh thần chiến đấu của chúng tôi vậy, chúng con thật sự biết ơn và nhớ những bữa cơm của các cô. 

image001.jpg 

Chúng tôi chụp hình kỷ niệm với anh Cao Xuân Toàn- Bí thư Đảng ủy phường Bình Thủy 


image001.jpg

image001.jpg

image001.jpg

 

Ngoài ra thứ chúng em nhận được còn cả những kinh nghiệm hết sức quý báu để trang bị cho mấy em sau này, kinh nghiệm giao tiếp, làm việc nhóm, sống tập thể…. Chúng em sẽ là niềm tự hào của gia đình, của thầy cô khi có đứa em, đứa học không ngại khó khăn để đi chống dịch và thứ chúng em mong muốn nhận được nhất là sẽ trả lại “màu xanh” vốn có của Cần Thơ như chưa từng có đại dịch.

Là một người đồng hành cũng Phường Bình Thủy từ những ngày đầu khó khăn đến hôm nay Bình Thủy đã trở lại bình thường mới là một điều hết sức tự hào và rất hạnh phúc cho chúng tôi nữa. Cuối lời, chúng tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất đến tất cả mọi người đã cùng đồng hành với nhau, chúc phường Bình Thủy nói riêng và Cần Thơ cũng như những tỉnh thành khác của Việt Nam nói chung sẽ sớm trở lại hoạt động bình thường như lúc trước.

Việt Nam ơi cố lên

MỘT LẦN NỮA XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN

                                                                     Khách sạn Cửu Long, 24/09/2021





Trần Chum YA 43 - Tự hào là sinh viên CTUMP