Cảm ơn vì đã cho chúng ta gặp nhau!
Lượt xem: 394
Mùa hè bắt đầu với những ngày đầy nắng, đó cũng là thời gian tôi kết thúc học kỳ, tôi dự định đến những chuyến đi tự thưởng cho mình sau khoảng thời gian học tập vất vả. Nhưng mọi kế hoạch đều gác qua khi dịch bệnh bùng phát mạnh mẽ như một làn sóng ở nhiều tỉnh thành, trong đó có Cần Thơ – nơi tôi đang học tập và sinh sống.
Gần 2 tháng thực hiện chỉ thị 16 nhưng vẫn xuất hiện các ca F0
ngoài cộng đồng, nối tiếp Chiến dịch Cần Thơ Xanh đợt 1, Cần Thơ tiếp tục thực
hiện Chiến dịch đợt 2 nhằm tách các F0 ra ngoài cộng đồng, chuẩn bị cho công
tác khôi phục và phát triển kinh tế. Hưởng ứng lời kêu gọi từ nhà trường, tôi
hăng hái tham gia với mong muốn góp chút sức cho đất nước trong cuộc chiến
chống dịch và cũng như mang đến cho mình một trải nghiệm đáng nhớ trong mùa hè
này.
Tôi vẫn nhớ rõ cái ngày đầu tiên thực hiện nhiệm vụ lấy mẫu cộng
đồng. 6:00 sáng, sau khi ăn uống và chuẩn bị đầy đủ vật tư, đội chúng tôi lên
xe đến địa phương thực hiện nhiệm vụ. Đội tôi gồm bốn thành viên trong đó một
bạn cùng khoá 45, một anh khoá 43 và cũng là nhóm trưởng, cùng một chị là tình
nguyện viên của địa phương hỗ trợ chúng tôi trong công tác lấy mẫu. Mặc dù đã
trải qua nhiều buổi tập huấn của trường nhưng đây là lần đầu tôi được thực hiện
ngoài cộng đồng nên vẫn khá hồi hộp và lúng túng. Anh nhóm trưởng đội tôi đã
từng tham gia tình nguyện nên cũng có nhiều kinh nghiệm hơn, anh hướng dẫn tôi
từng bước từ việc mặc đồ bảo hộ đến thực hiện lấy mẫu, luôn nhắc nhở cũng như
dặn dò chúng tôi phải hết sức cẩn thận và tỉ mỉ trong từng cử chỉ để đảm bảo an
toàn cho bản thân và mọi người. Anh ấy, một người nhiệt tình, hài hước, luôn
quan tâm đến người khác nhưng cũng cực kỳ nghiêm túc và quyết đoán trong làm
việc. Ngày đầu lấy mẫu, tôi khó tránh được những sai sót và vụng về, lúc đó anh
vẫn nhẹ nhàng, bình tĩnh hướng dẫn tôi cách xử lý và khắc phục. Được làm việc
cùng anh tôi đã học hỏi được rất nhiều điều hay, đứng trước những tình huống
khó khăn việc đầu tiên phải luôn giữ bình tĩnh, luôn cẩn thận và biết chịu
trách nhiệm với những việc mình đã làm, với bản thân tôi đang theo đuổi con
đường trở thành bác sĩ, tôi nghĩ nó thật quan trọng làm sao! Tôi cảm ơn anh vì
tất cả!!
Người thứ 2 tôi muốn cảm ơn là cô bạn chung phòng và thật trùng
hợp khi chúng tôi cùng trở thành đồng đội của nhau dù đây là lần đầu chúng tôi
gặp mặt. Đó là cô gái có gương mặt dễ thương, cùng giọng nói ấm áp, luôn quan
tâm hỏi han và giúp đỡ tôi trong các nhiệm vụ. Không biết từ khi nào chúng tôi
dường như đã trở thành chị em của nhau! Và dĩ nhiên tôi cũng không quên được
chị tình nguyện vui tính đã hỗ trợ hết mình cho chúng tôi. Cô gái mà tôi vẫn
thường nói là quen biết cả thế giới vì cái sự thân thiện và tính cách hoà đồng
ấy. Tôi thật may mắn khi được làm việc cùng mọi người, cảm ơn vì đã xuất hiện
trong thanh xuân của tôi-những người đồng đội tuyệt vời!
Đội
của tôi và các anh chị tình nguyện của địa phương.
Những ngày đi tình
nguyện, tôi không chỉ được làm quen với nhiều người bạn mới mà còn nhận được
những tình cảm đáng mến từ các cô chú nơi đây. Trong cái thời tiết nắng nóng
của mùa hè, chúng tôi mặc trên người bộ đồ bảo hộ và đẩy chiếc xe lưu động thực
hiện lấy mẫu tại nhà, dù rất mệt nhưng cũng thật là vui vì luôn nhận được sự
quan tâm yêu thương của người dân. Có những hôm, chúng tôi được các cô chú mang
nước ra tặng, và có cả trái cây quà bánh, nhưng vì đảm bảo an toàn chỉ dám đứng
từ xa mà cảm ơn tình cảm ấy. Những hôm làm việc cả ngày, tôi sẽ nghỉ trưa và ăn
uống tại địa phương. Câu nói quen thuộc mà ấm áp tôi vẫn thường hay nghe từ cô
nấu ăn ở bếp: “ Hôm nay làm mệt không con? Cơm có ngon không? Ăn no không
con?”. Đặc biệt trong các món ăn, tôi rất thích cái món canh chua đúng chuẩn
miền Tây cô nấu. Khi trở về sau chiến dịch tôi vẫn không quên được hương vị ấy,
có lẽ ngoài các gia vị thường ngày, nó còn có cả tình cảm của cô dành cho chúng
tôi trong từng món ăn. Những lúc như vậy tôi lại càng thấm thía hơn cái gọi là
tinh thần đoàn kết của dân ta, người Việt Nam ta tuy còn nghèo vật chất nhưng
luôn rất giàu về tình cảm. Thật tự hào vì tôi được sinh ra trên mảnh đất chữ S
yêu thương này!
Những
ngày lấy mẫu trên chiếc xe lưu động tuy mệt nhưng rất vui.
Ảnh
chụp tại địa phương nơi chúng tôi làm công tác lấy mẫu.
Chiến dịch kết thúc,
chúng tôi hoàn thành cách ly trở về khi Cần Thơ thực hiện chỉ thị 15. Ngày chia
tay các anh chị, có người đã khóc. 20 ngày tuy không quá dài nhưng cũng đủ để
chúng tôi gắng bó với nhau như một gia đình. Cảm ơn vì tất cả tình cảm của mọi
người dành cho chúng tôi, chúng ta gặp nhau khi dịch bệnh bùng phát nhưng gửi
niềm hy vọng vào ngày gặp lại sẽ là khi đất nước kiểm soát được dịch
bệnh!
Nhận
bằng khen từ địa phương sau khi hoàn thành chiến dịch.
Nguyễn Thị Tường Vi – Lớp YA khóa 45