Cảm ơn vì tất cả…
Lượt xem: 432
Nhận được lời kêu gọi chống dịch của trường Đại học Y Dược Cần Thơ nhằm mang lại “vùng xanh” cho thành phố; với sự hăng hái, nhiệt huyết của tuổi trẻ, tôi đã xung phong lên đường chống dịch. Chính vì thế mà thanh xuân của tôi đã trở nên ý nghĩa và trọn vẹn hơn.
Cần Thơ Xanh 1 là hành
trình đầu tiên của tôi ra quân với đội hình lấy mẫu và truy vết cộng đồng. Mặc
dù đã được tập huấn, chuẩn bị kiến thức và hành trang đầy đủ; tuy nhiên khi đi
thực tế tôi cũng khá bỡ ngỡ, lúng túng, đôi khi không tránh khỏi một vài sai
sót nhưng nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình, tận tụy của thầy cô phụ trách, những anh
chị leader, những người đồng đội thân thương đã giúp tôi trưởng thành và mạnh
mẽ hơn, dám đương đầu với mọi khó khăn và thách thức trên con đường chống dịch
Covid-19 phía trước.
Hình chiến dịch CTX1 tại phường An Khánh, quận Ninh Kiều, TP Cần Thơ
Sau khi kết thúc chiến
dịch Cần Thơ Xanh 1, tôi tiếp tục đăng ký tham gia chiến dịch Cần Thơ Xanh 2
với vai trò mới, cùng với những đồng đội mới và bắt đầu hành trình mới với
nhiều kỷ niệm vui có, buồn có nhưng không vì thế mà làm tôi chùn bước trước khó
khăn. Chúng tôi đi lấy mẫu từng nhà, cùng nhau rong ruổi băng qua những cánh
đồng lúa mênh mông, bát ngát, thời tiết thì lúc nắng lúc mưa như thách thức
lòng nhiệt huyết của chúng tôi. Nào là nhắc nhở người dân thực hiện 5K; nào là
vật tư bị thiếu hụt mà nhiều người dân ấp đó chưa được test; nào là thời tiết
khắc nghiệt cả đội mặc PPE đi dầm mưa dãi nắng suốt 3-4 tiếng nhưng nhờ sự động
viên khích lệ lẫn nhau mà cả đội như được tiếp thêm động lực cùng nhau vượt
qua: “Cố lên sắp xong rồi!”, “Mày ra đó ngồi chơi đi tao làm phụ cho”, “Tao ổn
mà yên tâm đi”,”Thôi làm lẹ về ăn cơm nè tao đói lắm rồi”,… Tuy khó khăn là
thế, nhưng chúng tôi rất vui và hạnh phúc vì sau những buổi làm việc vất vả ấy,
được cô chú trong ấp chiêu đãi những bữa cơm nóng hổi, những món ăn thân
thương; chắc bởi vì từ khi dịch bệnh bùng nổ tới giờ chúng tôi chưa về nhà cũng
hơn nửa năm rồi, nên giờ được ăn mâm cơm nhà như thế này lại làm chúng tôi cảm
thấy gần gũi,ấm áp đến lạ thường. Cô chú, người dân địa phương rất thân thiện,
tốt bụng còn xách trái cây cho chúng tôi mang về ăn lấy thảo. Trung thu năm nay
chúng tôi không thể về nhà quây quần bên gia đình được, nhưng ở đây chúng tôi
có đồng đội, cùng nhau cố gắng hoàn thành nhiệm vụ với hi vọng là mang lại
“vùng xanh” cho thành phố này.
Và có lẽ, chuyến đi mà
tôi nhớ nhất là hỗ trợ bệnh viện dã chiến số 2. Tại nơi đây, tôi được tiếp xúc
với bệnh nhân bị nhiễm Covid-19, được chia sẻ và thấu hiểu những nỗi niềm, câu
chuyện của họ; mỗi người đều có những nỗi niềm riêng nhưng có lẽ nỗi niềm chung
của họ là mau hết bệnh để được về đoàn tụ với gia đình, để trở về cuộc sống và công
việc thường ngày của họ. Tôi còn được học hỏi kinh nghiệm của các anh chị bác
sĩ, điều dưỡng về cách chăm sóc và điều trị cho bệnh nhân, được trải nghiệm
nhiều công việc như nhận bệnh, chuyển bệnh, đo sinh hiệu, viết hồ sơ, xịt
khuẩn, phát cơm và đồ dùng cho bệnh nhân,... Cảm nhận được sự cực khổ của mọi
người càng làm tôi không ngừng nhắc nhở bản thân phải nỗ lực hơn nữa.
Hình
kỷ niệm tại Bệnh viện dã chiến số 2, TP Cần Thơ
Cuối cùng, xin chân
thành cảm ơn các y bác sĩ, các tình nguyện viên nơi tuyến đầu chống dịch đã
dũng cảm, kiên cường, vượt lên trên những khó khăn để ngày đêm đồng hành cùng
người dân chiến thắng dịch bệnh.
Nguyễn Thị Thảo Nguyên – Lớp YN khóa 44