Cần Thơ Xanh…..

29/09/2021

Lượt xem: 344

Đúng thật, Covid-19 nhắc nhở chúng ta rất nhiều điều… ‘Đấy là khoảng thời gian sống chậm lại, là lúc để người giàu có cơ hội được ở bên gia đình, nhưng cũng là khoảng thời gian người nghèo phải chật vật với mưu sinh….’

Mấy hôm test đầu tiên, dù lượng công việc nhiều, áp lực có đè nặng trên đôi chân tình nguyện đã đau nhức, tụi mình vẫn cảm thấy vui vẻ vì có thế góp sức mọn, giúp ích cho cộng đồng, bởi vì mỗi vùng xanh được thiết lập, trong tâm lại sinh  ra cảm giác tự hào và thỏa mãn. Những cái vẫy tay chào đón, nụ cười niềm nở hiếu khách, chút quà bánh cây trái cô chú gửi đến là động lực giúp mỗi ngày làm việc thêm ý nghĩa.

 image001.jpg

Quyết chiến, quyết thắng với đại dịch COVID-19

Tình nguyện viên ở tuổi đôi mươi, trong tâm tụi mình vẫn là một đứa trẻ, còn nhiều thiếu sót và non dại.  ‘Mỗi ngày 2 lít nước’, mình đã nghĩ ‘chắc sẽ ổn mà, tối về uống bù…’, nhưng cuộc đời đâu như là mơ, tụi mình không dám uống nước vào sáng sớm, tìm chỗ ‘giải quyết’ trước khi mặc PPE, có hôm cái nóng của những ngày Cần Thơ chống dịch, chỉ mới mấy mươi phút bắt đầu công việc, mồ hôi đã đẫm cả áo, mất nước, thiếu nước là điều tụi mình không thể nào tránh được, mình vẫn còn nhớ 1-2 hôm đầu, tối muộn sau khi hoàn thành công việc, tụi mình ngồi với nhau kể đôi câu về một ngày làm việc, rồi đứa này nhắc đứa nọ  uống thêm nước, tranh thủ đôi ba câu lại nhấp vài ngụm, nghĩ là sẽ uống bù cho cả ngày để rồi cả đêm thao thức, bật dậy mấy quận vì bụng lỡ căng đầy, hậu quả của sự ngây ngơ đầu mùa là chúng mình không bao giờ dám ‘uống bù’ một cách mù quáng như vậy một lần nào nữa trong đời.

PPE là một cụm từ mà mình chỉ mới nghe loáng thoáng trên TV hay báo chí, lần đầu cầm nó trên tay, tụi mình đã ‘nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa…’, đấy là một cảm giác rất lạ, rất khác và cũng rất thú vị. Là tự hào, hãnh diện, ‘để cuộc sống thêm ý nghĩa, chúng ta cần giúp ích cho cộng đồng’ , đôi tay run run cẩn thận từng bước một khoác lên vai chiếc áo của tinh thần tuổi trẻ, có một tí hân hoan tự đại len lỏi cùng cảm giác ngờ ngợ sợ sệt, vì ngoài kia chiếc áo bảo hộ là một thế giới hoàn toàn khác, của 7 tỷ người đang bị COVID-19 đe dọa, không biết có thể giúp ích cho cộng đồng hay không, nhưng mà sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ đấu đá một trận ra hồn với ý nghĩ  muốn an nhàn tự thủ, mặc kệ giông bão ngoài kia, để rồi tụi mình đã ở đó, đồng hành cùng mọi người, đẩy lùi COVID 19.

PPE còn mang đến cho mình một cảm giác, hình như mình sắp trở thành ‘superme’ rồi, là ‘super’ của ‘me’, vì mình đã kiên cố, là kiên cường và cố thủ, dùng bản lĩnh Đàn Bà nói với Bố về suy nghĩ của bản thân, lì lợm nài nỉ Mẹ, bởi có đấng sinh thành nào đồng ý để con đối mặt với tình huống (có thể) nguy hiểm bao giờ. May mắn là cuối cùng  Ba Mẹ ủng hộ và cho phép, ở đó mình có hậu phương vững chắc, mấy hôm đầu áp lực, mình kể mẹ nghe về những lần chọt mũi làm cô chú nhăn mày, rơi nước mắt, cứ 3 ngày tụi mình cũng phải test một lần, tụi mình hiểu rất sâu sắc cảm giác que đạt tợi độ sâu cần thiết, rồi dừng lại đợi đủ thời gian sau đó lại xoay đủ số độ rồi rút ra. Mình có hỏi Bố ‘Tụi con đi test như vậy, bố thấy thế nào….’ rồi nghe Bố bảo ‘Thì cũng khó chịu, nhưng dịch dã ai đâu mà muốn, thôi thì cũng gáng, để còn trở lại cuộc sống bình thường….’,  mình ừa ừa khen bố giỏi quá, đúng là một công dân gương mẫu. Mấy hôm làm việc cô chú ra test rất đông, nhiều việc, nhưng mà cũng vui lắm, càng nhiều test (âm tính), cộng đồng mình càng xanh, đấy là một điều đáng mừng, nhưng về sau, số lượng dân thưa dần thưa dần, mấy chú điều phối ở địa phương đi từng nhà vận động mà mồ hôi nhễ nhãi, rồi lắc đầu, đến cùng đủ số lượng thì mừng, không thì dân ra bao nhiêu tụi mình làm bấy nhiêu, lác đác vài người, nhưng được bao nhiêu test âm, tụi mình lại hạnh phúc bấy nhiêu.

Một việc cứ lặp đi lặp lại chưa giúp ích được gì, người ta sẽ thấy phiền và không hiểu được ý nghĩa có nó, từng ấy ngày nhà cách ly với nhà nhàm chán giờ thêm việc cứ dăm ba hôm lại đến chỗ đó, đất chật, người đông, nắng nóng lại phải tuân thủ 5K, có những người cơ địa đặc biệt, ngách mũi hẹp, niêm mạc mỏng, test xong về cứ nhảy mũi liên tục, rất dễ nản và mệt mỏi, mấy hôm tụi mình ngủ không được, rồi bảo nhau, thảo luận rồi rút kinh nghiệm, đứa này chỉ đứa nọ, rồi dùng cảm nhận có thể có của chính mình, điều chỉnh tư thế, thao tác nhẹ nhàng, quy chuẩn thời gian, hy vọng có thể giảm thiểu khó chịu cho cô chú, rửa tay thường quy hay xịt cồn sát khuẩn, mình cũng  chỉ biết tự nhắc nhở (lây nhiễm chéo đó) rồi làm tốt nhất có thể. Có khi dân đứng đợi lâu dưới cái nắng gay gắt, họ khó chịu rồi làm khó bắt bẻ thay găng tay, rồi yêu cầu cái này thứ nọ, tụi mình cũng chỉ có thể giữ im lặng và làm đúng chức trách, ‘dân có quyền đòi hỏi, nếu hợp lí tụi mình có trách nhiệm đáp ứng’, chỉ là đôi khi, vật tư khan hiếm, bởi vì COVID đến, không biết lúc nào mới đi, nếu như ai cũng yêu cầu như ai, một hôm sử dụng hoang phí, những hôm sau sẽ có cơ hội một lần nữa lãng phí, về già về lâu dài, một chuyến dịch chưa xác định chính xác ngày dừng lại, sẽ thiếu thốn vật tư y tế do cầu vượt qua khả năng cung cấp.

Thật ra, mình thấy, công tác chống dịch đã ứng biến linh hoạt, dân bảo sợ lây chéo không chịu ra test, chiến dịch đổi châm ngôn ‘Đi từng ngõ, gõ cửa từng nhà’ tụi mình dù team 4 hay đội 2 người, phối hợp cô chú địa phương với hy vọng có thể ‘bóc tách F0 khỏi cộng đồng, trả lại cuộc sống bình thường cho người dân’, hạn chế thấp nhất những sai sót kỹ thuật có thể gây ra. Dân không còn phải đứng đợi dưới cái nắng gay gắt, cũng không cần phải quan ngại việc lây nhiễm chéo, họ bắt đầu bớt khó chịu và cũng thôi trách móc.

Nhưng có một hôm chú điều phối hỏi mình ‘Test hôm nay rồi mai mình được nghỉ con nhỉ, chắc đợt sau nữa là xong đúng hông con,  mà tụi con mệt không, chứ mấy chú cũng đuối quá…..’, mấy bạn hay bảo mình ‘Leader mày nhiều năng lượng quá, ngày nào cũng thấy mày nhoi nhoi, hát hò, rộn ràng hết…’, có hôm đi với chú điều dân đã có tuổi, mình lăn xăn chạy gõ cửa từng nhà, mấy hôm kết quả test không như mong muốn, không khí nặng nề, với chất giọng không tới đâu, mình hò reo hát hò như heo bị chọc tiết, thật ra mình chỉ muốn kéo lại tí gì đó, không để công việc quá tải chi phối suy nghĩ của mọi người… mình biết, ai cũng đã thấm mệt, PPE dưới cái nóng Cần Thơ công thêm phải liên tục di chuyển, giải thích cả buổi đã khàn cả giọng, lại phải đẩy xe đến từng nhà rồi đứng  làm việc suốt mấy tiếng đồng hồ mồ hôi đã ướt đẫm áo, thấm đượm tinh thần chống dịch của tụi mình lâu rồi, Cần Thơ chỉ thị 16 đã gần 3 tháng, tụi mình xa trọ xa nhà tham gia chiến dịch cũng đã 2 tháng, dù cho có ham dui và tuổi trẻ có mãnh liệt thì những hôm đôi chân đau nhức, đôi tay rả rời đã bị bào mòn phần nào.

Bởi vì Cần Thơ đã chào mình với cơn mưa hè của năm 2018,  mình không phải dân đất Tây Đô, nhưng sống lâu ở đây sẽ biết, không phải kiểu bộn bề bận rộn như Sài Gòn, thú thật mình đã phải lòng cái bình dị của Cần Thơ như vậy, mặc dù mấy năm gần đây, thành Phố này đã náo nhiệt bớt, nhưng, mấy hôm đầu chống dịch, nhìn từng đoạn đường đã đi qua, quán xá mọi hôm nay sụp cửa, nhà nhà êm lìm, cây  bên đường ngã vàng, gió lùa, lá rơi, không khí đó, ảm đạm đến đau lòng. Cần Thơ Xanh đợt này, nơi tụi mình đi qua, có nhiều vùng xanh được thiết lập, nhiều Quận, Phường đã hạ chỉ thị 15, cũng đã có xíu thành quả, có những hứa hẹn đáng mong đợi, chỉ cần chúng ta, tụi mình và mọi nhà cùng nhau cố thêm một chút nữa, tin tưởng bản thân, nhà nước và cộng đồng, rồi một hôm nào đó (không xa) biết đâu chúng ta sẽ ‘gặp nhau trong một hoàn cảnh khác’ như mình hay hứa hẹn với mấy anh chị cô chú khu vực trong những cuộc chia ly

image001.jpg 

Hình ảnh kỷ niệm với cán bộ hỗ trợ chống dịch tại địa phương


Chỉ là đến cuối cùng, tham gia công tác chống dịch, đã cùng nhau đi qua quá nhiều chuyện, rất nhiều cảm xúc, vui có, buồn có. Dường như mình gặp được rất nhiều người, học được cách yêu thương và trân trọng rất nhiều thứ. 

  image001.jpg

image001.jpg

Kỷ niệm của chúng tôi ở tuổi đôi mươi




Đặng Như Ý – YN khóa 44