Cần Thơ có những ngày buồn
Lượt xem: 269
Nỗi buồn ấy chắc có lẽ không chỉ riêng ai mà nó còn là nỗi buồn của tất cả con người sinh sống trên đất Cần Thơ này. Chính Virus Corona là nguyên nhân làm cho người dân phải đau buồn vì nó. Đối với một số người thì nỗi buồn ấy còn biến thành nước mắt, sinh mệnh và chia ly...
Từ những ngày đầu của tháng 7/2021 truyền thông đã lan
truyền những thông tin dịch bệnh cực căng ở một số nơi như TP HCM, Đồng
Tháp,... tưởng chừng Cần Thơ mình sẽ thoát nguy, nhưng những ngày tiếp đó số ca
mắc dần xuất hiện, những ca nhiễm ngoài cộng đồng liên tục tăng lên đến ngàn
người. Tôi thấy mình may mắn hơn các bạn của tôi, vì mình đã được về nhà ở với
gia đình còn một số bạn phải chật vật với 4 bức tường ngột ngạt của nơi trọ.
Đúng và virus này làm phiền thế giới thật! Con người đã kết hợp với thiên nhiên
làm Cần Thơ náo nhiệt biết nhường nào! Vậy, mà giờ đây trên báo đài là chỉ là một
bức tranh của riêng thiên nhiên. Trên khắp các tin tức thì toàn là những thống
kê, số liệu của bệnh nhân Covid, lòng tôi cũng bỗng nghẹn lại khi thấy những
video clip của các “ Thiên thần áo trắng” cận kề chăm lo và đồng hành với những
bệnh nhân; hay là hình ảnh những cán bộ ngày đêm canh trực chốt... Lúc ấy, tôi
thực sự rất muốn mình có thể làm việc giúp ích cho cộng đồng thay vì ở nhà học
bài rồi ăn ngủ sung sướng. Bất chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi nhận
được mail đến từ trường CTUMP với lệnh triệu tập sinh viên tham gia ở tuyến đầu
chống dịch, tôi vui sướng biết nhường nào, cha mẹ cũng vui lây nhưng sâu trong
mắt họ cũng ngấn lệ. Hôm sau, ngày 09/09/2021 tôi cũng đã chuẩn bị đầy đủ tư
trang và với tinh thần quyết tâm dốc sức mình để cùng thực hiện ước mơ của toàn
nhân loại- đẩy lùi virus Corona, cùng với sự hào khí đó là những lời căn dặn của
mẹ cha, đôi mắt họ ngấn lệ nhưng miệng vẫn cười, chỉ mong tôi biết giữ gìn sức
khỏe và sớm về với họ.
Khi đến trường nhận nhiệm vụ, lòng tôi vô cùng hào hứng
không biết hành trình sắp tới sẽ như nào, biết là có chông gai gian khổ nhưng tự
dặn lòng “ Người ta làm được thì mình làm được!”. Chúng tôi cũng đã biết được
nhiệm vụ của mình là đi truy vết lấy mẫu xét nghiệm PCR, biết được Leader, biết
được những người bạn sẽ cùng đồng hành trên chặng đường sắp tới. Sau đó chúng
tôi di chuyển về khách sạn để ở; phố thị bên ngoài là những ánh đèn còn trong
phòng là 4 đứa tụi tui; vậy là trong hành trình này chúng tôi đã ăn, ngủ, sinh
hoạt cùng nhau, đôi lúc cũng hơi bất đồng về quan điểm nhưng đều thông cảm và lắng
nghe nhau. Tôi còn nhớ cái cảm giác như in lần đầu tiên được lấy mẫu cho người
dân, bản thân vừa run vì sợ làm người dân đau vừa phải trấn an tâm lý của người
dân, đến thời điểm ngồi viết lại hành trình này tôi vẫn còn nhớ như in những
câu nói như muốn van xin của người dân: “ con ơi! Chọt vào mũi nhẹ nhẹ cho cô nhen con!”; “ Hỏm tui test rồi hôm
nay khỏi test được hông chú!?”; “ Bé bị viêm xoang, chú hứa là làm nhẹ cho con
nha nha!”... còn rất là nhiều lời nói dễ thương đáng yêu khác nữa. Công nhận một
điều là dân miền Tây chân chất của mình thương người thiệt, có những lúc nghỉ
trưa nắng mệt mỏi, hay những lúc đẩy xe đến từng hộ lấy mẫu, họ đều hỏi thăm
chúc sức khỏe và cho những món bánh ngon, những ly nước ép... Tình cảm của họ
dành cho chúng tôi đã góp thêm động lực rất lớn cho chúng tôi trên những chặng
đường. “ Nắng mưa là chuyện của Trời” chỉ có ông Trời mới điều khiển thời tiết
được hay sao? Vậy sao ông Trời không cho Virus Corona bị tuyệt chủng, để cho thế giới của con được bình yên
trở về quỹ đạo vốn có!? Hỡi ông nếu hiểu được lòng người thì đã không nắng mưa
thất thường! Mang trong mình là bộ đồ bảo hộ nhưng vẫn đối mặt với những cái nắng
gắt rát da, rồi có những lúc trời mưa tầm tã khiến cho công tác lấy mẫu trở nên
khó khăn, rồi bản thân tự dưng lại nhớ nhà;nhớ cơm mẹ nấu; những lần lấy mẫu trễ,
rồi những vết hằn của bộ đồ màu xanh ấy hiện lên trên cơ thể còn bên trong lòng
thì mệt rã rời như một “ cọng bún thiu”, lúc ấy chỉ mong là được về nhà, đúng là “ Không có việc
gì khó, chỉ sợ ,lòng không bền” mới đó mà đã nản chí. Nhưng chí ý được vụt dậy
khi nhìn thấy bảng tin đưa tin ca nhiễm cộng đồng đã được giảm, rồi nhìn thấy chúng bạn vẫn lạc
quan hát hò, làm trò hề với nhau, động viên nhau khiến tôi cảm thấy e thẹn vì bản
thân đã suy nghĩ tiêu cực. Sau đó, tôi tự hứa với lòng sẽ hết mình vì nhiệm vụ
này, đã là con của cha mẹ, là sinh viên của trường Đại học Y Dược Cần Thơ thì
không được bỏ cuộc, “ hạt cát” nhỏ bé này nhất định phải cùng “gió” cuốn bay đi
Covid để trả lại Cần Thơ xanh.
Những ngày mưa tầm tã, làm cho đường phố vắng hoe
nay trở nên lạnh lẽo hơn
Và nhiệm vụ cũng đã kết thúc gói gọn trong 3 tuần, sau đó
chúng tôi được cách ly 1 tuần ở khách sạn trước khi trở về nhà. Thức ăn và nhu
yếu phẩm của chúng tôi được cung cấp đầy đủ, chế độ sinh hoạt rất là lành mạnh,
niềm vui tiếng cười thì mọi người luôn san sẻ cho nhau, có những lần tiếng cười
ấy làm rộn vang một khu phố của vắng hoe của Phường An Cư; còn những nỗi niềm
riêng như nhớ nhà,...thì không ai muốn chia sẻ bởi chúng tôi luôn muốn dành những điều vui tươi, lạc quan nhất cho nhau cũng như không
muốn truyền một tí năng lượng tiêu cực nào bởi không muốn ai đang mệt càng thấm
mệt thêm nữa! Nhờ có hành trình này mà tôi mới hiểu một phần nào sự cực nhọc, nỗi
nhớ xa nhà của các Bác sĩ, y tá, của những người ngày đêm đồng hành với những bệnh
nhân của Covid-19, hay sự chịu đựng nắng mưa thất thường của thời tiết đối với
các cán bộ ngày đêm trực chốt.
Sự lạc quan của “Biệt đội
áo xanh” dù quay lưng nhưng luôn xuất hiện mọi lúc
Phải nói là bản thân tôi rất muốn được cống hiến tiếp tục,
muốn được đi lấy mẫu rồi cùng trải qua những ngày mưa nắng với đoàn cho đến khi
loại khỏi Corona ra khỏi thế giới này. Ban đầu tôi cũng hơi lúng túng trong
công tác lấy mẫu nhưng cảm ơn anh Leader đã tận tình hướng dẫn em. Cảm ơn các
anh cán bộ, quân nhân đã giúp đoàn chúng em hoàn thành tốt công tác. Cảm ơn các
bạn đã đồng hành cùng mình, đã cho mình rất nhiều động lực và biết bao kỷ niệm
mà có lẽ cả đời này mình không bao giờ muốn quên. Đặc biệt, cảm ơn ngôi trường
mà tôi đang là sinh viên năm 4 – Trường Đại học Y Dược Cần Thơ đã cho tôi trải
nghiệm một hành trình rất tuyệt vời, để cho tôi cảm thấy bản thân không hề vô dụng
khi được cống hiến cho cộng đồng. Và rất tự hào khi các bạn sinh viên trường
CTUMP mình không ngại gian khó, nguy hiểm cho bản thân dù biết có thể sẽ tiếp xúc
với trường hợp F0.
Cảm ơn vì đã đồng hành cùng tôi
Minh Luân- YT k44 rất biết ơn tất cả những lời động viên
của mọi người, và bản thân mình luôn trong tư thế sẵn sàng khi nhà trường và cộng
đồng cần.
Phạm Minh Luân- Lớp YT khóa 44