Cần Thơ những ngày không quên Có sợ không?
Lượt xem: 437
Khi đăng ký tham gia đi chống tôi cũng được hỏi rằng có sợ không? Sợ, tôi sợ mẹ biết được sẽ lo lắng, rồi trằn trọc ngủ không yên mỗi khi đêm về. Sợ, tôi sợ ba sẽ buồn mỗi khi xem tivi nhìn thấy hình ảnh những người chiến sĩ áo xanh lại nhớ về con gái cũng đang làm nhiệm vụ. Đứa con mà ba mẹ dành hết tình yêu thương, chở che, từ bé đến lớn.
Nhưng hôm nay cũng phải nới rộng vòng tay để con
bước ra ngoài cống hiến vì cộng động, dù biết rằng sẽ vất vả, nguy hiểm thì sao
mà yên lòng nổi! Tôi sợ như thế nên lúc đi, đã không dám nói gia đình. Cứ như
thế mà cùng bạn bè chuẩn bị hành trang đi thôi. Cảm xúc khi lên xe đến địa
phương làm nhiệm vụ dưới những cái vẫy tay chào tạm biệt và sự gửi gắm niềm tin
của thầy cô là sự háo hức, là một chút hồi hộp, lo lắng. À một chút say xe nữa.
Nhưng tôi lại không hề có cảm xúc sợ hãi đối với con Covid 19. Con viruss ấy đã
khiến cho cả thế giới phải đau đầu, con người khiếp sợ bởi lây lan chóng mặt và
sự nguy hiểm mà nó đem lại. Có lẽ các bạn sinh viên của Trường Đại học Y Dược
Cần Thơ cũng như tôi với tinh thần nhiệt huyết của tuổi trẻ, sự liều lĩnh và
mong mỏi cống hiến sức mình cho đất nước cùng đẩy lùi dịch bệnh mà tạo cho
chúng tôi động lực, lòng can đảm đương đầu với con virus ấy.
Cần
Thơ xanh là chiến dịch mà tôi đã lao vào như con thiêu thân ngay từ đợt 1 cho
đến đợt 2. Nhớ ngày đầu được gặp và làm việc cùng những đồng đội của mình, họ
là những người anh, người bạn tuyệt vời. Là thành viên nhỏ nhất cả về tuổi lẫn
ngoại hình nên luôn được các anh quan tâm, chỉ dạy từ cách mặc đồ bảo hộ cho
đến cách lấy mẫu sao cho đúng rồi đọc kết quả. Sợ chưa quen với đồ bảo hộ, các
anh hay nhắc " nếu thấy mệt thì nói nhe". Được chiến đấu cùng đồng
đội tôi chẳng sợ gì cả. Dù có là những ngày vội vội vàng vàng quên cả uống
nước, rồi nghe những lời trách móc của cô chú mà chẳng biết mình đã làm gì sai,
hay những ngày phải ở lại làm cả buổi chiều trong khi các đội bạn đã về trước.
Có lẽ nhờ vậy mà các thành viên trong đội có cơ hội quan tâm nhau, hiểu nhau
nhiều hơn, tuy không có nơi ngủ trưa nhưng ngồi nói chuyện với nhau dưới gốc
cây thế mà vui. Hay trong quá trình thực hiện lấy mẫu, người đã được lấy mẫu đỏ
hoe mắt, mang theo cảm giác khó chịu trong mũi họng rời đi chẳng muốn nhìn lại
chúng tôi một lần, thế mà tôi lại vô tình nghe được câu "Cảm ơn các cháu
nhé" của người bà đã lớn tuổi, sự cay nồng trong mũi còn đó nhưng bà vẫn
chưa vội đi mà quay lại nói với chúng tôi, xoa dịu tâm hồn tôi cùng các đồng
đội như cơn gió mát thổi qua giữa ngày hè nóng bức. Thỉnh thoảng tôi lại nghe
được câu cảm ơn như thế cùng với những món quà là bánh, nước, trái cây của các
cô, chú như tiếp thêm sức mạnh để chúng tôi tiếp tục chiến đấu với dịch bệnh.
Cứ thế hoàn thành nhiệm vụ, tôi có những kinh nghiệm quý giá và những bài học
không bao giờ quên.
Phường
Hưng Lợi_Đội 8 _Cần Thơ xanh 1
Cảm
ơn các anh chị, thầy cô đã chăm lo chúng
tôi từ miếng ăn đến chỗ ngủ. Để tôi tự tin nói với mẹ rằng con đi chống dịch
vui lắm! ở đây sướng hơn về trọ! Mẹ ơi đừng lo lắng ạ!
Cần
Thơ ơi cố lên!!!
Khu vực
lấy mẫu có hàng dừa xanh được cô chú cho nước dừa phường Bình Thủy
Lê Thị Tuyết Nhi - Lớp YA khóa 45