Cần Thơ, những ngày yêu thương!
Lượt xem: 1451
Khi viết những dòng này, đồng hồ báo đã gần một giờ sáng. Trong tôi, những cảm xúc chợt trỗi dậy mạnh mẽ với bao suy nghĩ ngổn ngang. Đất nước tôi - dải đất cong hình chữ S mà tôi xiết bao yêu thương ấy - đang trải qua những ngày tháng oằn mình chống dịch.
Khi viết những dòng này, đồng hồ báo
đã gần một giờ sáng. Trong tôi, những cảm xúc chợt trỗi dậy mạnh mẽ với bao suy
nghĩ ngổn ngang. Đất nước tôi - dải đất cong hình chữ S mà tôi xiết bao yêu
thương ấy - đang trải qua những ngày tháng oằn mình chống dịch. Năm 2021, dịch
Corona ập đến. Mọi thứ trở nên khó khăn hơn bao giờ hết khi dịch lan từ địa
phương này sang địa phương khác. Trên bản đồ đất nước, tôi đau lòng biết bao
khi thấy số ca nhiễm cứ tăng dần, số tỉnh thành nhuộm đỏ hiện hữu ngày càng
nhiều, còn biểu đồ số người mắc bệnh cứ đi lên. Vật chất trở nên thiếu thốn;
kinh tế và cuộc sống cũng theo đó trở nên khó khăn hơn.
Nhưng…
Càng khó khăn, càng gian khổ, tình
người càng tỏa sáng. Hơn 95 triệu người dân, cùng dòng máu đỏ chung màu da
vàng, mang trong mình niềm tự hào Con Rồng Cháu Tiên, từ Bắc chí Nam, đều vươn
tay ôm lấy dải đất hình chữ S ấy, góp sức vượt qua đại dịch. Khi miền Bắc gọi,
cả nước hướng về. Khi miền Nam cần, miền Bắc sẵn sàng, miền Trung có mặt. Nước
mắt tôi chực trào nơi khóe mi khi thấy những đoàn xe từ miền Bắc, miền Trung cứ
băng băng lao về phía trước, chi viện sức người, sức của cho miền Nam trong cơn
dịch. Những chiến binh áo trắng không cần đạn cũng chẳng cầm súng,
nhưng nụ cười vẫn lấp lánh và đôi mắt long lanh ánh lên một niềm tin mãnh
liệt vào một tương lai tươi sáng, những chuyến xe lương thực ở khắp các vùng
miền, bà con cả nước góp sức dồn về, đều thực hiện nghĩa cử tình thân, tinh
thần cao đẹp của người Việt Nam như câu ca dao xưa:
“ Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương
nhau cùng”
Là một người con của Tổ Quốc Việt
Nam, là một người sinh viên tự hào mang logo Đại học y dược Cần Thơ trên ngực
áo, tôi luôn khát khao đóng góp cho đất nước mình. Với tư cách một sinh viên y
chập chững rèn luyện để trở thành bác sĩ, khi lửa dịch đang ngày càng bùng cháy
ở mảnh đất miền Nam này, tôi tự hỏi mình có thể làm gì đây? Bỗng một ngày, tôi
được triệu tập tham dự vào đội bổ sung chống dịch của trường, làm công việc
nhập liệu tại CDC. Chiếc xe lăn bánh bon bon trên đường, vẽ ra một khung cảnh
Cần Thơ rất khác: “Một Cần Thơ với những nẻo đường vắng bóng xe, chỉ thấy màu
áo xanh hòa màu áo trắng của các cán bộ đứng chốt”. Trung tâm Tây Đô ngày nào
giờ đây tĩnh lặng vì ai cũng góp sức mình vào công cuộc chống dịch này với
thông điệp 5K của bộ y tế. Mang theo những suy nghĩ vẩn vơ trên đường, xe đến
CDC Cần Thơ lúc nào không hay. Công việc sẽ luân chuyển giữa các đội khác nhau:
truy vết, nhập liệu, hỗ trợ, kiểm soát nhiễm khuẩn. Trách nhiệm của nhóm tôi
hiện tại là nhập những dòng dữ liệu từ lực lượng lấy mẫu truy vết về máy
chủ với độ chính xác cao nhất và tốc độ nhanh nhất.
Sinh viên tình nguyện
Trường Đại học Y Dược Cần Thơ tham gia Đội nhập liệu tại CDC Cần Thơ thực hiện
nhiêm vụ nhập dữ liệu
Tham dự một thời gian, tôi cảm thấy
có lỗi vì những suy nghĩ ngây dại trong tôi phút đầu. Sức trẻ và nhiệt huyết
làm tôi cứ muốn khoác trên mình bộ đồ phòng hộ, đi từng ngõ, gõ từng nhà, thực
hiện công tác truy vết mà tôi vẫn thấy ngày ngày trên báo, muốn một lần xông
pha nơi tuyến đầu nên khi biết phải nhập liệu, tôi đã hơi thất vọng đôi chút vì
không được như ý. Nhưng hoa nào cũng có hương sắc riêng, công việc nào cũng
đáng trân trọng. Một ngày làm việc bắt đầu từ khi ánh sáng ấm áp chiếu xuyên
qua những tán lá cho đến khi trăng đã lên cao quá đỉnh đầu. Lạch cạch, lạch
cạch, những dòng dữ liệu rạt rào từ tay các cô cậu sinh viên dồn dập đổ về máy
chủ. Từ 8 giờ sáng đến hơn 0 giờ khuya, trên chiếc xe chở về nhà chung, đứa nào
cũng than mỏi mắt, mỏi nhừ lưng. Đứa cận thì than sắp phải thay kính, đứa mắt
sáng thì kêu sắp phải đeo kính rồi. Cả lũ thanh niên sức trẻ tươi xanh lại than
vãn đau nhức cái lưng tưởng như đứa nào cũng có bệnh về lưng vậy. Miệng thì
than thế thôi nhưng đôi mắt lại lấp lánh tràn ngập niềm vui, cả đám ưỡn ngực tự
hào như bọn con nít: “Hôm nay bọn mình nhập được hơn 6000 dữ liệu, ghê
chưa?!!”. Nguyên một đám, tưởng đã trưởng thành mà vẫn vui như trẻ con khoe mẹ
mình điểm tốt. Nhưng tự hào lắm chứ, khi mỗi ngày, ngày nào cũng như ngày nấy,
suốt mười sáu tiếng đồng hồ, hàng ngàn thông tin quý giá được nhập vào thần tốc
với độ chính xác cao nhất. Bởi lẽ, ai cũng hiểu được rằng, những dòng chữ,
những con số mà cả đám gõ từ sáng đến khuya ấy, là biết bao công sức của mọi
người, từ các anh dân quân, chiến sĩ công an đứng chặn chốt bất chấp nắng mưa
cho tới những tình nguyện viên, những anh chị bác sỹ, y sĩ ngày đêm truy vết
không quản khó nhọc. Bằng tất cả sự trân trọng trong tim, chúng tôi gõ và lại
gõ, lòng thầm mong công sức bé nhỏ mà cả đám cùng cố gắng có thể giúp cho thành
phố trái tim của miền Tây sông nước sớm ngày vượt qua đại dịch. Chia nhau bữa
mì gói, tranh thủ chợp mắt mười lăm phút nghỉ lưng trên chiếc ghế dài, ngủ gục
vội trên mặt bàn, tôi và các bạn đã chiến đấu như thế. Chúng tôi gọi nhau bằng
cái tên rất kêu “Chiến binh lặng thầm!”. Ngày ngày như thế, chúng tôi cùng nhau
cố gắng, cùng nhau nỗ lực. Những xa lạ, gượng gạo buổi đầu biến mất, nhường chỗ
cho tình đồng đội tỏa sáng lấp lánh bằng tiếng gọi thân thương: “ Gia đình ơi!”
Sinh viên tình nguyện
Trường Đại học Y Dược Cần Thơ tham gia Đội nhập liệu tại CDC Cần Thơ
Hơn thế nữa, nhiệm vụ này đã cho tôi
một góc nhìn rất khác về những chiến binh đã và đang chiến đấu âm thầm và lặng
lẽ trong cuộc chiến này. Có những công việc tận tụy được mấy người thấy, có
những hy sinh lặng thầm chẳng ai hay. Những điều phi thường hóa ra cũng có thể
xuất phát từ điều nhỏ bé. Từ tận trái tim mình, cho tôi gửi nhé, lời cảm ơn đến
các chú tài xế đưa đón bọn tôi mỗi ngày, dù là sáng sớm hay khuya muộn. Lời tri
ân này xin được gửi đến các bạn, các thầy cô trong đội hậu cần, lo cho chúng tôi,
chẳng ngại vất vả để chúng tôi nơi xa lạ vẫn cảm giác thoải mái như được ở nhà.
“ Hậu phương cũng là một mặt trận”, hình ảnh các bạn, các thầy cô cặm cụi nhặt
từng bó rau, những giọt mồ hôi lăn trên trán khi đứng bên chảo nóng bừng lửa;
các mạnh thường quân tay xách nách mang, càng tiếp thêm sức mạnh cho tiền tuyến
vững vàng. Ngày ba bữa ăn thơm ngon và dinh dưỡng không bữa nào thiếu, cháo hay
mì, đều cảm nhận được sự ấm áp trong từng bữa ăn. Trong hoàn cảnh nhiều người
dân khó khăn lao đao chẳng thể có nổi một bữa no, nhiều mảnh đời cơ nhỡ chẳng
có lấy một mái nhà, sự quan tâm và chăm sóc của trường làm chúng tôi cảm thấy
mình được yêu thương như những đứa con. Nhiệm vụ này ngoài nhập liệu còn phải
nhận các mẫu về, bọn tôi cũng đứng trước nguy cơ phơi nhiễm bệnh. Trong hoàn
cảnh thiếu thốn vật chất phương tiện phòng hộ nhưng các cô chú anh chị trong
CDC vẫn cố gắng tạo điều kiện tốt nhất cho chúng tôi, chỉ dẫn công việc cho
chúng tôi một cách tận tình, nở nụ cười bao dung cho thời gian đầu không quen
công việc mà hiệu suất bị chậm. Cả anh quản lý dù bận rộn nhưng luôn lo lắng
cho chúng tôi từng ly từng tí, sẵn lòng gác lại công việc mà lắng nghe những
“mè nheo” tâm sự của bọn tôi. Anh như người anh ruột nuông chiều tận hai mươi
sáu đứa em nhỏ trong nhà, gọi bọn tôi bằng 2 tiếng thân thương:”Gia đình!”. Tất
cả những yêu thương và chăm sóc ấy đều dành cho bọn tôi, cho những đứa trẻ đang
trở thành người lớn cảm giác được an toàn, được bảo vệ, cảm giác ấm áp của một
mái ấm. Điều này như tiếp thêm lửa cho nhiệt huyết tuổi trẻ tiếp tục bừng cháy,
san bằng mọi khó khăn gian khổ ở phía trước. À hóa ra, khó khăn và thiếu thốn
có là gì đâu, nếu chúng ta cố gắng cùng nhau!
Sinh viên tình nguyện –
đội nhập liệu tại CDC trên xe trở về ngôi nhà chung tại Hưng phú lúc 23g
Bao lời cảm ơn, vạn lời hoa mỹ cũng chẳng thể nói hết sự tự hào
của tôi và các bạn về nhiệm vụ của mình, cũng chẳng kể hết nỗi lòng biết ơn của
bọn tôi với những con người ấy, những con người chỉ thấy được đôi mắt lấp lánh
ánh cười nhưng là đẹp nhất trong lòng đám bọn tôi. Cũng chính các chiến binh
thầm lặng gìn giữ núi sông ấy càng làm tôi tin tưởng về tương lai tươi sáng
ngày đất nước chiến thắng cơn sóng dữ Covid này, tựa như những câu hát:
“Kẻ thù nào ta không chiến thắng
Triệu người ngày đêm đang cố gắng
Một vòng tay nối trọn Việt Nam
Yêu thương cuộc đời, tin nơi con người
Đừng sợ nhé, chúng ta vượt qua hết
Đất nước của mình, bao nhiêu ân tình
Việt Nam không bỏ lại ai phía sau
Việt Nam hỡi, Việt Nam ơi
Cùng đoàn kết đánh bay Corona”
(Việt Nam ơi! Đánh bay Covid- Minh Beta)
Trước cuộc chiến phía trước, trong tôi vững chắc niềm tin rồi đây
Cần Thơ sẽ vui tươi ngày sạch dịch, Tổ Quốc tôi rồi sẽ hạnh phúc ngày chiến
thắng làn sóng thứ 3 này. Tôi tin và sẽ luôn tin như thế. Tuổi trẻ của tôi, của
các bạn tôi, tự hào trong màu áo của Trường Đại học Y dược Cần Thơ, sẽ cháy hết
mình vì niềm tin ấy.
Sinh viên tình nguyện Trường Đại học Y Dược Cần Thơ tham gia Đội nhập
liệu tại CDC Cần Thơ giữa giờ giải lao
Đội Nhập Liệu tại CDC Cần Thơ
Hưng Phú, 2 giờ 50 phút ngày 19 tháng 7 năm 2021
CẦN THƠ QUYẾT THẮNG ĐẠI DỊCH!
VIỆT NAM CHIẾN THẮNG ĐẠI DỊCH!
Cao Thị Phương Thảo, YN K43, Đội Nhập Liệu tại CDC Cần Thơ