Cần Thơ xanh – một màu hy vọng

15/10/2021

Lượt xem: 439

Cần Thơ vốn dĩ là một thành phố năng động với những ánh đèn thắp sáng cả dãy phố, với những nụ cười chan chứa tình thương, với những dòng người ngược xuôi mọi nẻo. Cần Thơ trong tôi những ngày đầu xa lạ nhưng thoáng chốc lại thấy thân thương tự bao giờ, tôi chưa bao giờ nghĩ: mình yêu Cần Thơ đến vậy! Rồi bỗng một ngày, cái ngày mà COVID-19 bỗng ập đến, nó như một áng mây đen giăng kín bầu trời nơi phía Nam tổ quốc…Cái ngày mà mọi thứ đều dừng lại chỉ vì “Cô-Vy”…

Là một sinh viên năm 2, tôi chưa bao giờ ngừng khao khát được cống hiến cho xã hội, được giúp ích cho mọi người, được cùng chung tay tìm lại màu xanh cho thành phố. Ngày mà chuyến xe “Cần Thơ xanh” lăn bánh cũng là ngày cuộc hành trình của tôi bắt đầu.

Tôi viết những dòng nhật kí này khi chuyến hành trình của mình đã dừng lại, đúng 2 tháng từ ngày rời trọ để cùng những đồng đội trải qua cả 2 đợt chiến dịch. Tôi chưa từng nghĩ Cần Thơ rộng đến vậy, những ngày mà chúng tôi đẩy xe đi “rong ruổi” khắp từng ngõ đường, những cung đường mà chúng tôi chưa từng đặt chân đến, nay tôi đã chính thức đặt trái tim mình vào đó chỉ để mong chúng từng ngày khỏe lại. Những ngày đầu bước vào chiến dịch đợt 1, tôi là đứa em út nhỏ nhất đội nên bao giờ cũng được các anh chị chỉ bảo, chở che. Theo dòng thời gian đó, tôi cảm thấy mình khôn lớn từng ngày và tình cảm tôi dành cho chiến dịch lại càng thêm sâu đậm. Đợt 1 kết thúc để lại trong tôi bao nhiêu tiếc nuối vì Cần Thơ vẫn còn đỏ lắm, vì những người tôi thương lại phải rời xa nhau, chỉ còn lại kỉ niệm và lời ước hẹn… 

 image001.jpg

“Cần Thơ xanh 1” trong tôi là những vùng trời ký ức thật đẹp

image001.jpg 

Như nắng hạ gặp đêm đông, như những người đồng đội thật tuyệt vời

Và rồi “Cần Thơ xanh đợt 2” với quy mô lớn hơn, sâu hơn, toàn diện hơn một lần nữa được khởi động. Khi ấy, với vai trò là người đã từng tham gia chiến dịch, tôi dẫn dắt thêm người bạn đồng hành. Có những ngày chúng tôi đẩy xe dưới cái nắng giữa mùa hè oi ả, rất nhiều giọt mồ hôi rơi xuống, ướt đẫm cả lưng áo khiến tôi gần như muốn bỏ cuộc. Nhưng đi bên tôi luôn là những người bạn, người đồng đội tuyệt vời. Họ cùng tôi sẻ chia những buồn vui vào những lúc được nghỉ trưa, vào những buổi chiều tà khi hoàng hôn dần buông xuống, khép lại một ngày làm việc chăm chỉ. Mỗi đợt chiến dịch là một cảm xúc, một tâm tư, một niềm vui riêng. Nếu như ví chiến dịch đợt 1 là cơn mưa rào giữa mùa hạ thì đợt 2 sẽ là cầu vồng sau mưa. Vì chúng là một cuộc hành trình tươi đẹp nối tiếp nhau. Càng dần về cuối chiến dịch đợt 2, lòng tôi vừa vui lại vừa nặng trĩu. Vui vì tôi biết những bước chân chúng tôi đi qua đang dần trả lại màu xanh cho thành phố, vui vì sự gắn bó giữa những người bạn càng thêm thắm thiết và vui vì chúng tôi được chiến đấu cùng nhau. Nhưng có những ngõ hẻm chúng tôi đi qua, rất nhiều hoàn cảnh khiến tôi nặng lòng. Tôi vẫn nhớ như in ánh mắt của họ, họ không nói nhiều với chúng tôi nhưng chẳng hiểu sao tôi lại buồn đến vậy. “Con ơi, bà chỉ ở một mình, giờ chân tật nguyền lại không ra ngoài được. Cảm ơn con rất nhiều vì đã vào đến tận đây test cho bà, bà khổ lắm…!”…Đứng giữa lời nói ấy, tôi đột nhiên cảm thấy chơi vơi vì tôi cũng không biết làm cách nào để xoa dịu hết nỗi đau cô đơn, thiếu thốn của những người có hoàn cảnh không may mắn trong xã hội ngoài việc cố gắng động viên, an ủi họ. “Bà ơi, bà cố gắng lên nha, gắng nghỉ ngơi nhiều. Đợi dịch hết rồi, mọi thứ sẽ dần trở nên ổn lại, bà đừng suy nghĩ nhiều, cố gắng giữ sức khỏe nha bà…!”… Bước ra khỏi con hẻm với những nỗi niềm chất chứa, tôi ước sao mỗi buổi sớm thức dậy, ánh nắng ban mai lại điểm tô những nụ cười lên môi của tất cả mọi người trên khắp thế gian này. Và mỗi khi hoàng hôn buông xuống, sẽ kéo theo mọi lo toan, bộn bề tan biến, để kết thúc một ngày không còn buồn đau, mệt nhọc. 

 image001.jpg

Dường như không có giấy bút nào có thể diễn tả hết những kỉ niệm đong đầy

Nơi chúng tôi đi qua là làng quê yên ả, là đồng ruộng mênh mông, là trời xanh bạt ngàn

Cảm ơn vì Cần Thơ đã khỏe lại, cảm ơn vì đã sải bước cùng nhau, cảm ơn vì đã không từ bỏ và cảm ơn vì đã ở bên nhau…

Tạm biệt nhé “Cần Thơ xanh”!!!

Hẹn gặp lại vào một ngày thật bình yên nhé,

Những người bạn của tôi,

Gia đình của tôi,

Thành phố của tôi,

Tổ quốc của tôi.




Lê Nguyễn Minh Ngọc – Lớp YHCT khóa 45