Chống dịch: mẫu chuyện góp nhặt sức mạnh của lời nói

14/12/2021

Lượt xem: 267

Qua chuyến đi này tôi học hỏi được rất nhiều điều về cả kỹ năng chuyên môn (lấy mẫu, phân phát thuốc…) và kỹ năng mềm ( kỹ năng giao tiếp , truyền đạt…).Có những điều khi tự bản thân trải nghiệm sẽ thật ý nghĩa và đáng giá.

Lời nói không là dao

Mà cắt lòng đau nhói,

Lời nói không là khói

Mà nghe mắt cay cay

Lời nói không là mây

Mà đưa ta xa mãi

Sao không ngồi nghĩ lại

Nói với nhau nhẹ nhàng

Trước mùa dịch này, trước khi tham gia tình nguyện, trước khi trực tiếp gọi điện tư vấn cho những bệnh nhân F0, thực sự tôi không hiểu hết những gì bài thơ này viết,chỉ là 1 lời nói thôi mà sao có sức mạnh đến thế. Nhưng mọi chuyện đã thực sự thay đổi, khi vào một buổi chiều tôi quyết định điền vào link đăng kí tham gia lực lượng y tế lưu động trên địa bàn Cần Thơ, cùng với những người bạn của tôi, cùng với ngôi trường đại học Y Dược Cần thơ thân yêu, chung tay, chung sức, chung lòng, đẩy lùi covid.

Đội tôi được phân công cả tôi là gồm 4 người, được điều động về để hỗ trợ phường Thuận Hưng, tất cả chúng tôi đều chung lớp YF đã học cùng nhau hơn 4 năm, nên không có quá nhiều khó khăn trong việc phân công chia sẻ nhiệm vụ.

Công việc những ngày đầu của tôi là gọi điện tư vấn bệnh nhân F0 sử dụng thuốc kháng virus Molnupiravir, hỏi thăm sức khỏe của bệnh nhân, đối với bệnh nhân lớn tuổi có bệnh nền thì tôi kim luôn việc khuyên, động viên bệnh nhân nên đi viện. Nếu hỏi tôi công việc này có khó khăn không,tôi của ngày đầu tiên sẽ dõng dạc mà trả lời là rất khó, vì đôi khi ngay cả với người thân yêu bên cạnh mình, mình còn không biết nói gì, làm sao để thuyết phục học thì với 1 bệnh nhân F0 mới tiếp xúc lần đầu, tôi nên làm sao đây?  Cuộc gọi đầu tiên bắt đầu bằng một tràng tút… tút… dài, tôi chờ đợi trong sự im lặng, đến cả việc hít thở tôi cũng cố gắng đè nén lại để không phát ra tiếng động, duy chỉ có trái tim nơi ngực trái của tôi thì thấp thỏm đập loạn xạ theo từng tiếng chuông. Rồi đầu dây bên kia có tiếng trả lời:

-         Alo ai vậy

-         Dạ cô ơi con là nhân viên y tế bên phường Thuận Hưng hôm nay con điện là muốn hỏi thăm sức khỏe của cô……………..

-         Trời ơi, con là nhân viên y tế hả, con điện hỏi thăm cô mừng quá, hổm rài bị bệnh ở trong nhà đâu có dám đi đâu, ai gọi thì nghe chớ cũng không dám gọi ai.

…….

 

-         Alo cô ơi, con là nhân viên y tế nè cô.

-         Cô bác sĩ hả

-         Dạ đúng rồi cô, cô có uống thuốc kháng virus đều không cô? Cô có thấy khó chịu trong người sao không

-         Tôi đỡ nhiều rồi, từ bữa bác sĩ dặn tới giờ, tôi uống đều lắm sáng 4 viên, chiều 4 viên

…………… 

image001.jpg

Những gói thuốc trao đi, những niềm tin được phân phát

image001.jpg

Hướng dẫn người dân ký cam kết điều trị tại nhà

image001.jpg

Trao thuốc tận tay người dân

image001.jpg Tư vấn và hướng dẫn người dân ký cam kết điều trị tại nhà và sử dụng gói thuốc C

 image001.jpg

Chút thư giãn sau một ngày làm việc mệt mỏi

Những gọi với người “lạ” mà những ngày sau trở thành thân quen với tôi đơn giản là thế. Kết thúc cuộc gọi sau khi hỏi thăm sức khỏe, đánh giá tình trạng bệnh nhân, tôi tắt điện thoại lòng ngẩn ra một chút. Hóa ra lời nói có sức mạnh đến thế, khi bạn khỏe mạnh bạn có thể làm việc một mình, bạn chịu đựng được tất cả mọi thứ áp lực, nhưng mùa dịch này với tất cả mọi người nói chung và bệnh nhân F0 nói riêng. Trái tim hết thảy chúng ta trở nên mỏng manh và yếu đuối một cách kỳ lạ. Dư âm những đợt dịch trước đã làm tất cả mọi người thấm mệt, đặc biệt là những bệnh nhân khi hay tin mình là F0, khi phải tự mình cách ly trong chính ngôi nhà thân yêu của mình, nơi mà quá đỗi quen thuộc nay lại không được tiếp xúc với bất kỳ ai, họ trở nên sợ hãi, sợ bị bỏ rơi, sợ bị lãng quên, sợ không có cơ hội gặp lại người thân. Một lời nói động viên, một cuộc gọi an ủi của tôi với những bệnh nhân F0 như một mái hiên giữa lúc mưa to gió lớn, với họ đại diện cho cả tình người chứa đựng trong đó, là sự vững tin vào lực lượng y tế, những thiên thần áo trắng sẽ giành được chiến thắng trong cuộc chiến với những kẻ “xâm hại đến sức khỏe cộng đồng”  những kẻ không được chào đón.

Qua chuyến đi này tôi học hỏi được rất nhiều điều về cả kỹ năng chuyên môn (lấy mẫu,  phân phát thuốc…) và kỹ năng mềm ( kỹ năng giao tiếp , truyền đạt…).Có những điều khi tự bản thân trải nghiệm sẽ thật ý nghĩa và đáng giá. Cảm ơn mái trường Đại học Y dược Cần Thơ nơi dẫn dắt tôi và những sinh viên trong trường chung tay góp sức dập dịch. Nơi mà không những dạy về kỹ năng, mà còn nuôi dưỡng tâm hồn giúp chúng tôi, dạy chúng biết hi sinh vì lợi ích cộng động.




Trần Kim Anh - Lớp YF khoá 43