Chuyến xe số 5

28/10/2021

Lượt xem: 354

Trên chuyến xe cuối, khi đọc được tin Cần Thơ được về chỉ thị 15 mà trong lòng chúng tôi ai nấy đều vui mừng. Trong giây phút đó, tôi chỉ mong chuyến xe này chậm lại một chút để tôi có thể nhìn lại những người bạn gắn bó cả tháng trời và để tôi có thể nghe thấy rõ hơn nhịp sống của thành phố Cần Thơ đang dần hồi phục. Sau này có thể chúng tôi sẽ không thể gặp lại nhau nữa, nhưng mỗi khi nhắc đến Cần Thơ thì tôi tin hình ảnh chuyến xe số 5 – chuyến xe chở đầy những kỉ niệm của tuổi trẻ, sẽ vẫn mãi in sâu trong tâm trí.

Ngày đầu tiên đến nơi chuẩn bị làm nhiệm vụ, mẹ tôi đã gọi đến, một âm thanh quen thuộc “Alo ! Đang làm gì đó con ?”.  Tôi trả lời “Dạ! Con đang đi tình nguyện với trường đó mẹ”. Rồi một khoảng lặng … Trước giờ tôi chưa từng nói với mẹ sẽ tham gia chống dịch, nhưng sau vài phút lặng yên đó, mẹ không những không phản đối tôi, mà còn hết sức ủng hộ. Trước khi cúp máy, tôi đã nghe cả chục lần câu thần chú “Cẩn thận nhe con” và thấy cả khóe mắt đỏ hoe của mẹ. Lúc đó bản thân tôi cũng đã hiểu hết phần nào lo lắng của mẹ và điều mong muốn duy nhất là về nhà với mẹ thật nhanh. Đó cũng là động lực to lớn nhất của tôi trong chuyến Cần Thơ Xanh này.

Và hành trình chống dịch “Cần Thơ Xanh” đợt 2 cũng bắt đầu. Khởi đầu một ngày trên chuyến xe số 5, tôi và những người bạn đến ủy ban phường Xuân Khánh nhận nhiệm vụ. Ngày đầu làm nhiệm vụ, tôi đẩy chiếc xe chứa đầy những bộ test nhanh rồi mặt trên mình bộ đồ xanh xanh bước hiên ngang trên đường, tôi thấy mình trông ngầu ngầu. Nhưng rồi sau đó nhận ra, con đường này mình đã đi qua nhiều lần nhưng hôm nay sao thật khác quá. Vắng lặng. Lúc đó tôi mới nhận ra, đây không phải là một chuyến đi giải trí nửa, đây thực sự là một chiến trường và chúng tôi cũng như một chiến sỹ. Đến nơi làm việc, đội trưởng phân chia nhiệm vụ rồi chúng tôi bắt tay nhau vào làm. Những câu thoại mà tôi đã suy nghĩ lúc trước giờ có thể đem ra xài rồi “Anh ơi kéo khẩu trang xuống che miệng lại, ngửa cổ lên giúp em; Chị ơi chịu khó tý nha…”. Rồi cứ như vậy, tiếng đẩy “xe test COVID” cứ “cót két cót két” liên tục làm người dân ai nấy cũng phải ngứa mũi. Cứ như vậy, mỗi ngày tôi lại tiếp xúc với biết bao nhiêu là dân, gặp gỡ đủ mọi ngành nghề. Cũng nhờ đợt đi này mới thấy dân Cần Thơ thật là hiếu khách, nhiệt tình và dễ thương đến nhường nào.

image001.jpg

Công việc mỗi ngày của tôi

Những thứ tôi mang về sau chuyến đi này là những người bạn, những kỉ niệm khó quên và một công văn mang sự tấp nập về cho Cần Thơ. Anh em chúng tôi được đi cùng trên một chuyến xe cũng là cái duyên và hành trình 22 ngày đã khiến 39 con người xa lạ đã trở nên thân thiết. Những lúc rảnh chúng tôi thường nói chuyện với nhau để hiểu nhau hơn, rồi cùng ăn cơm, cùng làm trò, kể nhau nghe những câu chuyện lúc làm việc, chia sẻ những kinh nghiệm của bản thân hay những lúc chia nhau những phần bánh trái mà người dân tặng cho lúc lấy mẫu, vẫn nhớ nhất là mấy lần cùng nhau ca hát trên xe “Tuổi trẻ này mình cùng nhau khoác vai đi từ sáng tới đêm...” . Bình thường thì vậy đó, còn khi làm việc chúng tôi ai nấy đều như thành một người khác: tập trung, cẩn thận và tận dụng hết tất cả kiến thức mà nhà trường đã trang bị để thực hiện nhiệm vụ. Nhìn thấy những giọt mồ hôi, bàn tay móp méo hay vết hằng của khẩu trang trên mặt đồng đội sau khi làm việc tôi lại tự khích lệ bản thân mình cũng phải nhiệt huyết hơn nửa, cố gắng hơn nửa. Lúc làm nhiệm vụ, mỗi lần ra đường tôi lại thấy thích nghe tiếng còi xe inh ỏi, tiếng rao của mấy cô ngoài chợ hơn tiếng cọt kẹt của xe test và chỉ mong Cần Thơ sớm về nhịp sống ban đầu. 

image001.jpg

Những hành khách may mắn của chuyến xe số 5


 
image001.jpg

Tấm hình phát ra âm thanh của chuyến xe số 5

Mục tiêu của tôi trong chuyến đi này là giúp bản thân có thể trải nghiệm và “cảm giác” được cái công việc sẽ gắn bó với bản thân cả đời và cũng như góp một chút sức lực để nhanh chóng xóa bỏ COVID. Nhưng khi trở về cái tôi nhận được lại hơn thế rất nhiều, đó là những tình cảm và sự yêu thương thầy cô và anh chị cán bộ phường Xuân Khánh cũng như sự nhiệt huyết làm tình nguyện của những người bạn đồng hành đã giúp tôi tìm được lại được đam mê với nghề trong chính con người mình. Tôi thực sự biết ơn nhà trường vì đã tạo cho chúng tôi có cơ hội để sống hết mình với tuổi trẻ, được cống hiến và được sống một cuộc đời có ích. Đặc biệt, tôi muốn nói lời “cám ơn”  chân thành với mẹ vì đã luôn yêu thương và ủng hộ cho con trên mọi tuyến đường.

image001.jpg 

Câu chuyện kí túc xá ĐH Cần Thơ




Hồ Thanh Nhàn – Lớp YF khóa 45