Chuyến xe tình nguyện và hành trang yêu thương
Lượt xem: 443
Chuyến đi nào cũng cần những hành trang, nhưng hành trang quý nhất là sự đồng hành của những người anh em!!!
Tối hôm ấy tôi nhận
được thông báo:" 14h ngày mai, các em tập trung trước khu hiệu bộ để lên
xe di chuyển về địa phương làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ lần này mang tên chiến dịch
CT Xanh, mang lại màu xanh cho CT. Cảm ơn các em đã tham gia chiến dịch lần này,
hãy giữ gìn sức khỏe, chúc các em đi bình an....!" Sau khi đọc thông báo
xong tôi lật đật thu xếp hành lý
mà trong lòng vừa vui vừa lo. Vui vì mình được đóng góp chút công sức vào một
việc ý nghĩa, lo vì nói ra gia đình không đồng ý. Vừa xếp hành lý mà trong lòng bộn bề
suy nghĩ về gia đình, sợ gia đình lo, thôi thì mai đến nơi rồi hãy báo bình an.
Hành trang lần này của tôi sơ sài lắm chỉ vỏn vẹn vài bộ đồ và vật dụng cá nhân
thiết yếu nhất, bỏ lại tất cả đồ dùng bình thường khác mà một cô gái cần có vì
đơn giản tôi biết chuyến đi này là một trận chiến, chỉ có thắng không được
bại.Ngày hôm sau, sáng tôi vẫn còn tham gia đội truy vết qua điện thoại, trưa
về phòng nghỉ ngơi rồi đến giờ vác balo lên mà đi.Tôi bước lên xe với tâm thế
sẵn sàng chiến đấu cùng với anh em bạn bè chưa một lần tiếp xúc.Đến nơi nhận
đội hình và cho nghỉ lấy sức cho cuộc chiến ngày mai. Ren ren tiếng chuông báo
thức réo liên tục và 5h sáng, chúng tôi tranh thủ thay nhau sinh hoạt cá nhân
rồi vội vàng tập trug lên xe di chuyển về các xã. Nơi tôi làm hôm nay là Giai
Xuân đến nơi ăn sáng rồi ra nhận đội hình địa phương phối hợp và chợt nhận ra
rằng mình là cô gái duy nhất của đội hình. Thế là tôi nhận được bao nhiêu sự
yêu thương của các anh, các chú.Ngày đầu làm việc mặc bộ đồ nilon trong khi
nhiệt độ ngoài trời gần 40 độ, 4 người chúng tôi làm được khoảng 1 tiếng mấy là
mệt lã, mất nước quá rồi, không chịu nổi nữa thế là xin người dân cho nghỉ 15p.
Tháo đồ ra người nào cũng ướt sũng,
tranh thủ uống nước nghỉ xíu rồi làm lẹ cho dân họ đợi mình cũng lâu rồi. 15 phút sau chúng tôi mặc đồ
bảo hộ vào và làm tiếp, "mệt nữa rồi mà thôi gán gán xíu là xong chứ
gì" anh em bảo nhau như thế. Chẳng mấy chốc đã xong, "sáng nay âm
tính hết nhé" chúng tôi thở phào nhẹ nhõm. Đến chiều đội tôi di chuyển đến
một địa điểm khác, một ngôi trường mẫu giáo, vẫn tiếp tục bộ đồ nilon,vẫn cái
nắng chói chang đó, người dân ngày một càng nhiều hơn. Chúng tôi quyết định làm
2 bàn test cho nhanh nhưng thiếu người viết thông tin, thấy thế anh đoàn thanh
niên tình nguyện vào mặc bộ đồ ấy rồi tiếp chúng tôi, thế là đội bây giờ 5
người rồi. Thời gian trôi dần về chiều nắng càng hốc kiến chúng tôi thở sắp
không nỗi nữa rồi, phồng
rộp cả chân, tôi thì tay bắt đầu rung, tim cứ mún bay khỏi lòng ngực, miệng
khát khô nhưng vẫn cứ trấn an người dân liên tục. Tôi sắp ngất rồi nhưng gán
xíu còn ít người mà, cuối cùng cũng xong. Chúng tôi tháo đồ PPE ra rồi ngồi bệt
xuống đất, quần áo thì vật ra nước vậy mà còn nói vui là " hên quá chiều
nay không ai 2 vạch cả" câu nói làm cho cả đội như có thêm năng lượng. Cứ
thế ngày qua ngày đến ngày thứ chín, anh em thân thiết với nhau lúc nào
không hay như một gia đình có anh lớn, anh kế,...em út vậy. Lúc về mọi người ai
cũng bồi hồi vì không gặp nữa, xong chín ngày chúng tôi phải về cách ly. Ấy thế mà
vài hôm sau chúng tôi lại ló tó xuống tới làm chiến dịch 3 ngày. Vừa bước xuống
xe mấy anh chị hỏi " ủa mấy đứa xuống nữa hả?" Câu nói vừa trêu đùa
tụi tôi mà vừa mừng rỡ. Xong 3 ngày chúng tôi chuẩn bị về thì nghe mấy anh chị
bảo: " khoang đã mấy đứa đem bọc cốc, ỏi này về ăn đi, anh biết cách ly
mấy đứa không có trái cây ăn đâu, anh hái nhiều lắm để trên xe cho mấy đứa rồi
kìa,...,Trinh !!.chị có bọc cơm dừa kìa đợi chị xíu chị lấy cho nha,....Lần này
về thiệt nghe, ở đây không đón mấy đứa kiểu này nữa đâu nha, mệt quá rồi!!! Hết
dịch anh em mình gặp lại..." Những
câu
nói
đầy
yêu
thương
của mọi người nơi đây thật sự cho tôi biết rằng : Nếu cho đi yêu thương sẽ nhận
được thương yêu!!! Và hành trang quý nhất là sự đồng hành của những người anh
em..
Biệt đội nón lá Giai Xuân
Phong Điền cùng nhau làm nhiệm vụ
Clip ngắn về hành trình cả đội làm việc...!!
Nguyễn Thị Diễm Trinh - Lớp YHDP khóa 45