Cờ Đỏ - lần đầu tôi kể…

28/10/2021

Lượt xem: 217

Trước cái ngày tôi vác ba lô đi chống dịch, tôi vẫn còn bận bịu với những tiết học online như bạn bè cùng tuổi, vẫn quay cuồng với những bài kiểm tra quá đỗi quen thuộc của trường y. Tôi bình chân như vại trước những quay cuồng, khó khăn của cuộc sống mà covid đem lại, vì nó có hề chi ảnh hưởng trực tiếp đến tôi, có chăng chỉ là những ngày không thể tự do như trước, mà tôi cũng chẳng quan tâm, tôi là kẻ thích được yên tĩnh hơn phố chợ xô bồ.

Nhưng rồi, thầy tôi lên đường ra tiền tuyến, bạn tôi cũng xông pha vào tâm dịch, quê hương tôi từng ngày từng ngày có nhiều  ca F0 hơn. Nhưng những tấm hình mà bạn bè cùng trường chụp khi họ đang làm nhiệm vụ, nghe những trải lòng của thầy cô tôi nơi bệnh viện dã chiến, các fanpage lớn của trường lần lượt đưa tin về những chuyến xuất quân của hàng ngàn sinh viên Đại học Y Dược Cần Thơ, nỗi khát khao được cống hiến lớn dần lên lúc nào không hay, trong lòng tôi tự hỏi, tôi cũng có sức trẻ, có những kiến thức và trang bị mà trường tập huấn, vậy tại sao tôi ngồi yên và chẳng làm gì, trong khi hàng hàng lớp lớp nhân viên y tế không kể mình lao ra chiến đấu cùng covid. Và rồi, biến khát khao thành hành động,  ngày 9/9/2021, tôi cũng lên đường như một người lính thực thụ.

Cờ Đỏ ngày 10 tháng 9 năm 2021, tôi bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên. Mặc dù trước khi ra trận, tôi đã được trường đã tập huấn rất kĩ càng về cách mặc PPE, quy trình lấy mẫu cộng đồng, phương pháp bảo quản mẫu,… nhưng trong lòng tôi vẫn không khỏi lo lắng và  bất an. Một phần là do lần đầu tôi tham gia chống dịch nên còn nhiều bỡ ngỡ, một phần là do tôi quá sợ hãi trước sự khủng khiếp mà dịch bệnh này mang lại.

Sáng hôm ấy, 5 giờ 30,  bạn leader tổng đã thông báo chúng tôi xuống nhận đồ ăn sáng, nhanh chóng ăn uống, vệ sinh cá nhân và chuẩn bị nhận nhiệm vụ. Anh dân quân tự vệ lần lượt đưa chúng tôi đến điểm tập kết để lấy môi trường đựng mẫu, nhìn con đường huyết mạch của thị trấn nay vắng bóng người, từng hàng quán đóng cửa, cảnh vật sao im lìm đến lạ, trong lòng tôi bất giác chút buồn. Tôi nghĩ bâng quơ về trước ngày covid bùng phát, chắc nơi này là một con đường sầm uất với hàng ngàn người qua lại, nhịp sống, nhịp buôn bán hối hả lắm,vậy mà giờ, bầu không khí lại hiu quạnh đến thế. Nếu tôi được góp chút công sức nhỏ cho vùng đất này, tôi biết, dù là nhỏ thôi, tôi sẽ cố gắng hết sức mình để đưa bình yên về lại mảnh đất ấy.

image001.jpg 

Đội 1, Thới Hòa, Cờ Đỏ xin chào

Mặc dù chưa quen với công việc, nhưng thật may mắn thay, bạn leader của tôi là một người rất cần mẫn, chỉ bảo tôi từng chút một, sẵn sàng đợi tôi khi tôi chưa quen việc nên thao tác còn chậm, nhẹ nhàng nhắc nhở tôi nếu tôi làm gì đó sai, điều đó làm tối thấy vô cùng biết ơn. Bên cạnh đó, đồng đội cùng nhóm Thới Hòa B, mặc dù cũng là người mới như tôi, nhưng bạn ấy đã rất nhanh thích nghi với nhịp của nhiệm vụ, thậm chí, bạn ấy sẵn sàng hỗ trợ tôi khi tôi gặp sự cố hay mất sức, cho dù bạn ấy cũng đã rất mệt rồi. Bên cạnh đó, chúng tôi còn được sự hỗ trợ nhiệt tình của các anh dân quân tự vệ, những con người sẵn sàng theo chúng tôi khắp các hang cùng ngõ hẻm, mặc cho thật sự các anh cũng rất sợ hãi con vi rút SAR-CoV2, mặc dù phải rất vất vả để điều phối người dân sao cho thuận tiện để lấy mẫu được nhanh, các anh cũng không một lời than thở. Thỉnh thoảng lại hỏi chúng tôi mệt không, có cố gắng được nữa không, động viên chúng tôi cố gắng hoàn thành tốt. Người dân ở nơi đó cũng rất chân thành hợp tác với chúng tôi, ân cần hỏi han chúng tôi. Khi có người trong đoàn chúng tôi sắp ngã quỵ vì cái nắng của bầu trời hè miền nhiệt đới, họ hăm hở lấy ghế, lấy quạt, cho chúng tôi mượn nơi nghỉ tạm, còn cho chúng tôi quà bánh, trái cây, mặc dù chỉ là những món quà quê, nhưng thật sự chan chứa đầy cảm tình.

image003.jpg 

Ngày cuối, mọi người cùng nhau lấy mẫu ở Thới Hòa B

Kết thúc 6 ngày ở Cờ Đỏ, tôi thấy mình học được rất nhiều . Tôi học được kinh nghiệm lấy mẫu –  người ta nói “Trăm nghe không bằng một thấy”  “Trăm thấy không bằng một làm”, nhờ chuyến đi này mà tôi đã biến những kiến thức lí thuyết mà nhà trường đã truyền đạt để ứng dụng, giúp ích được cho cộng đồng. Không chỉ vậy, tôi còn nhận được những sự quan tâm, những lời động viên to lớn từ những người mà tôi chưa từng gặp mặt. Hi vọng đất nước tôi không còn dịch bệnh, Việt Nam tôi trở lại như lúc dịch bệnh bùng phát, nhân viên y tế hằng ngày đang đổ mồ hôi chiến đấu với covid có thể về nhà và gặp được gia đình, những người lao động có thể trở lại với công việc thường ngày. Covid mau qua đi…




Trần Thị Tuyết Hạnh – Lớp YT Khóa 44