Đi là để trải nghiệm và trưởng thành
Lượt xem: 240
Khi biết mình có tên trong danh sách đi tình nguyện tại Bệnh viện dã chiến 1 tôi vừa mừng vừa lo. Mừng là vì mình đã có thể giúp một phần nào đó vào cuộc chiến khốc liệt với đại dịch sau một thời gian dài ở nhà vì giãn cách. Lo vì đây là một đối thủ đặc biệt, không thấy được bằng mắt nhưng thật sự vô cùng nguy hiểm.
Rồi đến ngày thông báo vào trường nhận nhiệm vụ. Tôi gấp gáp đi mua một vài thứ mang theo, khăn gối cùng chiếc xe đạp điện nhỏ nhắn đến trường. Đêm trước hôm đó, khi tôi báo với Cậu rằng “ Cậu ơi, mai con vào trường chuẩn bị đi tình nguyện ở BVDC rồi”. Mặt Cậu có chút gì đó hơi buồn, nói “ Khi nào đi?, “Ở đâu?”, “Bao lâu về?”, “ Đi thì cẩn thận”. Tuy chỉ là những câu hỏi ngắn gọn nhưng tôi hiểu rõ sự lo lắng của Cậu.Tự nhủ với lòng mình rằng phải cố gắng hết sức giúp đỡ mọi người và bảo vệ sức khỏe bản thân để gia đình khỏi bận tâm.
Hình ảnh tôi ở khu nhận bệnh bệnh
viện dã chiến số 1
Lần tình nguyện này thật sự là kỉ niệm đáng nhớ của tôi. Ở trường hay ở bệnh viện dã chiến tôi đã được gặp gỡ rất nhiều người tuy lạ mà quen : thầy/cô, anh/ chị, bạn cùng khóa,… và rất rất nhiều người nữa.
Hình ảnh cùng anh chị và bạn bè ở
kiến trúc xá bệnh viện dã chiến số 1
Ngày
đầu tiên trực là vào buổi tối, ekip trực của chúng tôi gồm bác sĩ, điều dưỡng
và sinh viên. Mỗi người đều mang trên mình bộ đồ phòng hộ PPE cấp 4 cồng kềnh,
dưới ánh đèn sáng chói của khu nhận bệnh, nhìn vào phía trong tôi cảm nhận được
sâu sắc nỗi lòng của những bệnh nhân mang trong mình một loại virut nguy hiểm SARS-CoV2.
Họ vừa xa nhà, xa gia đình, nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ chồng, nhớ vợ, nhớ con,… Ở bệnh
viện ngoài ra còn có nhiều bé là Fo, F1 vào điều trị, cách ly cùng gia đình. Trẻ
nhỏ đâu hiểu chuyện gì, thay đổi không gian sống, chật hẹp, xa lạ, chúng quấy
khóc, gào thét,… Tuy nhiên, bệnh viện cũng đã tạo điều kiện thuận lợi cho các bệnh
nhân cả về vật chất lẫn tinh thần, từ các vật dụng sinh hoạt như máy nước nóng
lạnh, bột giặt, kem đánh răng,… cho những bệnh nhân không chuẩn bị kịp để đi
cách ly; đến những ly mì ấm lòng, hộp sữa cho những đêm đói bụng bất ngờ.
Hình ảnh công việc hướng dẫn bệnh
nhân tại Bệnh viện dã chiến số 1
Hai
tuần trôi nhanh, đến lúc tôi hoàn thành nhiệm vụ và chia tay mọi người, tiến
hành cách ly . Tôi học được rất nhiều thứ, từ cách giao tiếp, cách hỏi bệnh đến
cách thấu hiểu nỗi lòng của người khác, học cách đối xử với mọi người, cách
quan sát và nhìn nhận vấn đề, kinh nghiệm của các anh chị đi trước truyền lại.
Người xưa có câu “ ĐI MỘT NGÀY ĐÀNG, HỌC MỘT SÀNG KHÔN” quả thật không sai mọi
người ạ. Mặc dù chỉ làm việc cùng nhau vỏn vẹn 2 tuần nhưng ngoài kinh nghiệm
tôi cảm nhận được tình đồng nghiệp mọi người dành cho nhau, không ngại san sẻ
công việc. Dịch bệnh đang dần được kiểm soát và đẩy lùi. Mọi người hãy tự bảo vệ
sức khỏe của mình, để cộng đồng mau trở về hoạt động bình thường, để ai cũng được
đoàn tụ cùng gia đình. Và đặc biệt tôi muốn được về quê thăm gia đình sau hơn 5
tháng chưa về.Nhớ nhà quá ời…!!!
Phạm Thị Thùy Dung- Lớp YA khóa 45