Em út nơi tuyến đầu

20/08/2021

Lượt xem: 626

Cách Cần Thơ hơn 100 cây số là quê hương tôi, huyện Tân Thạnh tỉnh Long An. Xách vali bước vào cảnh cổng trường Đại học Y Dược Cần Thơ là mơ ước thời thanh xuân của bản thân tôi, chắc cũng vì thế mà tôi yêu Cần Thơ đến lạ. Tôi thích những con đường đông đúc, thích những quán trà sữa ngon lành, thích khu chợ tập nập đầy người tới lui,...

Nhưng dịch bệnh ập tới, mọi thứ ở Cần Thơ tôi yêu lúc này gần như dừng lại. Hơn một tháng trong phòng trọ với bốn bức tường làm tôi khó chịu và bức bối kinh khủng, ca bệnh ngoài cộng đồng thì ngày một tăng. Rồi tôi quyết định đăng kí đi tình nguyện trong Chiến dịch Cần Thơ Xanh và được trường tạo điều kiện tiêm vaccine. Đây có lẽ là lần đầu trải nghiệm, là bài tập thực hành ngay lập tức mà cả đời này có lẽ chính bản  thân tôi sẽ mãi tự hào và không bao giờ quên.

image001.jpg 

Sinh viên Phương Đài hỗ trợ lấy mẫu, ghi thông tin người dân tại Khu vực Bắc Vàng, phường Thới Long, quận Ô Môn, TPCT

Và cũng là lần đầu một đứa chưa bao giờ ra khỏi Ninh Kiều như tôi đến với phường Thới Long - quận Ô Môn. Công việc truy vết đòi hỏi chúng tôi phải mặc đồ bảo hộ, bộ đồ màu xanh trùng với tên chiến dịch. Trước khi mặc tôi vô cùng hí hửng để trải nghiệm bộ PPE xanh mà chỉ được nhìn thấy trên tivi và lúc đi tập huấn. Nhưng mặc vào mới kêu trời bởi cái PPE xanh lè đó nóng kinh khủng, nóng đến mức mình muốn ngất và phải ói sau khi cởi nó ra. Lúc đó mình đã khóc, mình thấy mình tệ quá, thấy mình không đủ sức, thấy mình đang ảnh hưởng đến đồng đội. Cũng may là đứa em út trong cả đội nên mình được các anh chị vô cùng quan tâm và động viên, và cũng may những ngày sau đó mình đã thích ứng được. Đến lúc tự trải nghiệm mới thấy được sự phi thương của nhân viên y tế trong những tháng dịch bệnh vừa qua. Rồi có lần đầu hoang mang khi đọc được cái test 2 vạch, một đứa con gái như mình sợ sệt kinh khủng và rồi mấy anh chị trấn an và vài tiếng sau lại cười hì hì trên bàn cơm.

Nhưng những cực khổ cũng chẳng là gì đến sự nhiệt tình hiếu khách của Thới Long. Phải nói qua chiến dịch mình lại yêu Cần Thơ thêm nữa, yêu con người nồng hậu chân chất miền tây ở nơi này. Từ các cô chú, các anh công an, dân quân, các chị giáo viên, đội y tế hỗ trợ đến người dân đi lấy mẫu, ai cũng mang dáng vẻ dễ thương đến lạ. Chẳng có hôm nào mà bọn mình thiếu đồ ăn, nước uống. Chẳng có hôm nào người dân phàn nàn tụi mình vì chờ lâu trong trời nắng. Chẳng có ai than thở khi bọn mình xin lấy thêm mẫu vì mẫu trước bị hư.

image001.jpg

Phương Đài cùng với các anh chị trong đội, quyết tâm chiến thắng đại dịch

Điều mình biết ơn là được gặp anh chị trong team, chẳng ngờ lúc cầm balo lên đường chẳng quen với ai mà bây giờ thân thiết nhau đến thế. Mình thấy được sự trưởng thành, cửng cỏi của anh chị, tự nhiên mình được truyền lửa cho con đường sắp tới. Mong là vào một ngày không xa, chúng ta sẽ gặp nhau ở một Cần Thơ đông đúc nhộn nhịp, nhắc lại những kỉ niệm trong chiến dịch tuyệt vời này. Cuối cùng xin dành lời cảm ơn nhà trường đã tạo điều kiện cho Sinh viên tham gia chiến dịch Cần Thơ Xanh, cảm ơn anh Thông - cán bộ phụ trách đội phường Thới Long đã bên cạnh tụi mình suốt chiến dịch, cảm ơn các anh chị trong team luôn chỉ bảo, nhường nhịn em út và cuối cùng con xin dành lời cảm ơn cho ba mẹ vì đã cắn răng đồng ý cho con tham gia tình nguyện lần này.

9 ngày trôi qua, sau khi chiến dịch kết thúc, chắc tôi sẽ nhớ mãi những điều nhỏ nhặt mà Thời Long mang lại Đi tình nguyện có cực không? Câu trả lời là có. Đi như vậy có sợ chết không? Câu trả lời cũng là có. Nhưng tại sao vẫn đi? Câu trả lời này chắc mình sẽ giữ lại cho bản thân mình, cho con tim của một cô sinh viên Y nhỏ bé muốn góp chút sức cho đời. "Nếu biết trăm năm là hữu hạn cớ gì ta không sống thật sâu" .

 image001.jpg



Phạm Nguyễn Phương Đài - Lớp YD khóa 45