Gặp lại nhau khi mùa hoa nở nhé
Lượt xem: 709
Chắc hẳn trong lòng mỗi người dù không hay đã từng tham gia chống dịch lúc này đây đang ấp ủ trong mình tia hy vọng về một ngày hợp mặt gia đình, bạn bè, đồng đội sau khi hết dịch.
Đến
thời điểm hiện tại, Cần Thơ gần như được phủ xanh trở lại những mùa hoa ấy
dường như vẫn chưa thể nở một cách trọn vẹn.
Để
màu xanh ấy phủ trên mảnh đất Cần Thơ, trường đã tổ chức chiến dịch Cần Thơ
Xanh, ra quân các đợt lớn nhỏ cho hành trình chống dịch Covid-19. Và, khi Cần
Thơ quay về thực hiện chỉ thị 15, chiến dịch gần như chạm đến vạch đích, em cảm
thấy mình thật may mắn khi đã từng là một chiến sĩ nhỏ của hành trình chống
dịch dài văng vẳng vẻ vang này. Dù thời gian em tham gia có phần ngắn ngủi hơn
so với mọi người, nhưng cũng thấy rất vui, tự hào và mãn nguyện, tự nhủ ước gì
mình đã đăng ký đi sớm hơn.
Là
cô gái vàng trong làng bỏ lỡ. Em đã bỏ lỡ nhiều lần đăng ký đi chống dịch: vì
sợ, vì ba mẹ không cho, vì chưa tin tưởng bản thân sẽ làm được,... Nhưng tiên
quyết nhất là sự không cho phép của gia đình, dù bản thân có liều lĩnh nhưng
phải suy nghĩ cho họ trước từng hành động của chính mình: "Mình đi không
may có chuyện gì thì biết phải làm sao?”, Rồi mỗi ngày call video với ba mẹ lỡ
bị phát hiện thì biết ăn nói như thế nào? ", mọi thứ làm em suy nghĩ đắn
đo rất nhiều.
Thế
là thấp thoáng trôi qua hai tháng trời giãn cách, em chỉ biết quanh quẩn trong
bốn bức tường của phòng trọ với việc ăn, học, ngủ cho ba mẹ yên tâm. Chẳng biết
làm gì khác khi tình hình dịch bệnh ngày càng phức tạp, cái cảm giác bất lực ấy
làm em khó chịu vô cùng. Mỗi ngày chỉ biết cầu nguyện cho đại dịch chóng qua để
mọi người được làm việc trở lại đủ lo cơm ăn áo mặc, những cán bộ không phải
vất vả ngoài chốt, người cách ly thì sớm được đoàn tụ bên gia đình, người không
may mắc phải Covid sẽ mạnh mẽ vượt qua, em chỉ biết cầu nguyện và theo dõi họ
từng ngày qua thông tin đại chúng.
Nhưng,
khi chiến dịch Cần Thơ Xanh 2 được phát động, em đành lòng một lần không làm
con ngoan của ba mẹ, nghe theo tiếng gọi của con tim mình. Em tự đặt ra cho
mình nhiều câu hỏi và tự trả lời: “Mình có thật sự muốn đi chống dịch không ?”,
“Gặp khó khăn mình vượt qua được không ?”, “Mình có cách để ba mẹ không biết và
không phải lo lắng khi đi chống dịch không?”. Câu trả lời cho những câu hỏi trên
gói gọn trong năm chữ: "Mình sẽ đi chống dịch", vì em biết bản thân
muốn gì. Em muốn làm việc gì đó có ích cho xã hội trong tình hình căng thẳng
như thế này, muốn góp sức cho chiến dịch thay vì mỗi ngày cứ ở trọ ngóng trông
hết dịch; em muốn trải nghiệm cái cảm giác được mặc bộ PPE để thấu hiểu người
chiến sĩ chống dịch ngoài kia; và hơn hết, em muốn được gặp những anh chị,
những người bạn cùng chung chí hướng với mình đó là "đi chống
dịch".
Đăng
ký rồi, hay tin có tên trong danh sách rồi, lòng vui sướng phấn khởi, chiều hôm
ấy em sửa soạn vali mà vui như tưởng sắp được đi du lịch, niềm vui của cả một
quá trình đấu tranh tư tưởng và ủng hộ của chị em, bạn bè.
Niềm vui của em khi được
mặc PPE chống dịch (phường Bùi Hữu Nghĩa, quận Bình Thủy)
Mỗi một tình nguyện viên
trên chiến dịch ai cũng cống hiến sức mình rất nhiều, nhưng em cảm thấy bản
thân lại được nhận nhiều hơn là cho đi. Em nhận được nhiều niềm vui từ sự chân
thành của đồng đội; có thêm vài người bạn đáng yêu; sự ân cần che chở chỉ dẫn
từ người đi trước; sự yêu thương, trái cây, bánh kẹo từ những người dân địa
phương; được chăm ăn ngủ đàng hoàng trong suốt quá trình thực hiện nhiệm vụ.
May mắn nhất là, năm nay nhờ đi chống dịch mà em được đón một trung thu trọn
vẹn: vui vẻ, ấm áp, có bánh trung thu, có mọi người.
Anh Minh phát bánh trung
thu cho team phường Bùi Hữu Nghĩa, quận Bình Thủy
Hơn thế nữa, em còn chiêm
nghiệm được nhiều bài học cho mình: niềm tin, nghị lực, học cách chấp nhận hiện
tại, sự cho đi, yêu thương người bên cạnh mình - những người bạn chung phòng,
đồng đội đi chống dịch, người chị chung trọ đang ở trọ một mình luôn ủng hộ,
quan tâm mình đi chống dịch được ăn gì, ngủ có ngon không.
Ngày đầu tiên ra trận là
ngày em có nhiều cảm xúc nhất. Ngày đầu tiên đã phải cầm que lấy mẫu, lấy một
người là sợ một người đau, ánh mắt em cứ dõi theo cảm xúc trên gương mặt từng
người; cùng với sợ mình lấy không đúng, mẫu không chuẩn sẽ không cho kết quả.
Bởi thế nên ngày đầu em làm lâu lắm, mà cái từ em hay được nghe là
"đánh", em nghĩ chắc là chống dịch cũng như đánh giặc nên mọi người
gọi vậy. Ngày đầu tiên vì chưa quen nên mệt lắm ! Cái mệt làm em thầm nghĩ lại
những ngày mình ở phòng trọ sung sướng biết mấy, tự thầm đặt hỏi bản thân:
"Có hối hận không ?". Vui thay! Câu trả lời là "không", khi
tự thấy mình đã góp được một chút công sức cho đời, đã làm được một việc ý
nghĩa, tự động viên mình cố lên. Ngày đầu tiên trong giây phút giải lao, em
nhìn trời, nhìn mây mà nhớ quê nhà da diết (đây là lần em xa nhà lâu nhất), nhớ
ba mẹ, em cảm thấy thật sự rất có lỗi với họ, rồi hai hàng nước mắt cứ thế
tuông ra mà chẳng thể cầm lại được, may mà đồ bảo hộ có hai lớp kính che mắt
nên đồng đội không ai nhìn thấy em khóc. Lúc đó, em nhớ lại câu nói động viên
từ một người bạn đồng tình: “Giúp đất nước chống dịch cũng chính là bảo vệ gia
đình, người thân”, em quyết tâm, dặn mình phải làm tốt nhiệm vụ, phải bảo vệ
thật tốt chính bản thân thì mới xứng đáng.
Rồi qua ngày hai, ngày
ba, thế là quen, em lại thích đi, mấy hôm cách ly vừa chán vừa nhớ nghề, đi làm
tuy mệt vậy mà vui. Vui bởi cái tiếng nói cười rôm rả của đồng đội, vui bởi
ngồi trên chiếc xe mui trần rồi la hét, vui vì hôm đó mình lấy mẫu mà cô chú
không than đau nữa,…Mỗi ngày đi là một cảm xúc khác nhau chẳng thể kể hết được.
Ngày đầu thì mệt nhất, những ngày tiếp theo thì vui buồn xen lẫn và ngày cuối
cùng là ngày vui nhất với chiếc bằng khen trên tay, cũng là ngày buồn nhất bởi
chẳng còn gặp các cô chú địa phương dễ thương, hình ảnh ủy ban cùng chiếc xe
mui trần quen thuộc.
Ngày cuối, cả đội được Ủy
ban phường Bùi Hữu Nghĩa trao tặng bằng khen.
Khi xe đón tụi em về
khách sạn, xe thì cứ chạy, em thì cứ ngoảnh lại nhìn đến khi nào khuất dần hình
ảnh Ủy ban.
Cả đội chụp ảnh lưu niệm
cùng chú - người lái xe mui trần chở từng nhóm nhỏ đến từng khu vực, đưa đón
suốt cả hành trình
Đi để góp sức, đi để thấu
hiểu. Góp sức mình đi chống dịch em mới hiểu rõ được sự khó khăn, vất vả, kiên
cường của người đi chống dịch. Cảm nhận được sự nguy hiểm đang rình rập trước
mắt, phải kĩ lưỡng từng chút, từng bước một vì nguy cơ phơi nhiễm rất cao. Phải
phơi nắng gió, những cái nắng tưởng chừng như sắp bị nướng chín nhưng chẳng thể
nào mặc áo khoác hay đội mũ nón. Có đôi lần em muốn ngã ngang, trông mau mau
mặc PPE vào vì ít ra cũng có gì đó che bớt cái nắng gắt của mặt trời. Còn hôm
nào trời đổ cơn mưa tầm tã, việc trước hết họ làm không phải bảo vệ chính họ
không bị ướt, mà phải bảo vệ các mẫu xét nghiệm không bị nước mưa làm hỏng, lỡ
bị hỏng họ cực thêm lần nữa thì chả sao nhưng thương bà con phải chịu đau thêm một
lần.
Cả đội trên chiếc xe mui
trần đầy kỉ niệm.
Bàn tay họ sau khi tháo
PPE thì ướt đẫm, nhưng về đêm lại khô cằn bong tróc da vảy, làn da thì cũng
thành bánh mật. Nhưng không sao ! Có câu: “Da em tuy em đen nhưng lòng em
trắng, vì nghĩa lớn chống dịch em dãi nắng nên mới đen”.
Nay chiến dịch kết thúc,
nhiệm vụ hoàn thành, em được về trọ an toàn. Cảm ơn vì đã được gặp mọi người,
cảm ơn hậu phương vững chãi, sự quan tâm của quý thầy cô đã giúp chúng em yên
tâm thực hiện nhiệm vụ chống dịch của mình. Hy vọng dịch chóng qua, Cần Thơ
Xanh, Việt Nam Sạch Covid-19, em được gặp lại mọi người trong niềm vui chiến
thắng, được trở về nhà sau hơn nửa năm chia xa, được sum vầy, kể với ba mẹ niềm
vui đi chống dịch. Hy vọng sự bình an cho mình, cho người và cống hiến nhỏ nhoi
của bản thân sẽ được ba mẹ mỉm cười chấp nhận.
Giờ đây em nhớ mọi người,
nhớ những bữa cơm thân mật, nhớ những giọt mồ hôi ướt đẫm xen lẫn tiếng nói
cười, nhớ những lần làm trò chụp ảnh, quay video tiktok. Và vẫn là câu nói đó,
sau này hãy gặp lại nhau khi hết dịch mọi người nhé - “Gặp lại nhau khi mùa hoa
nở nhé”.
Nhóm 1 và 5 làm trò chụp
ảnh dưới cây hoa nở rộ
Nguyễn Thị Yến Nhi - Lớp YG khóa 45