Gửi Cần Thơ…những ngày mưa nặng hạt

19/10/2021

Lượt xem: 410

“Tích tắc tích tắc” tiếng chuông báo thức từ chiếc điện thoại cũ kĩ lại vang lên lúc 6 giờ. Kim đồng hồ cứ thế mà hối hả điểm từng bước đi của thời gian. Tôi ngồi bật dậy với tâm trạng vô cùng phấn khích và đầy nhiệt huyết cho một ngày đầu tuần bận rộn.

Đây không phải là việc thường ngày mà tụi sinh viên bọn tôi thường hay nói vui với nhau là lếch cái thây đi học nữa, công việc hôm nay mang ý nghĩa vô cùng quan trọng và với riêng bản thân tôi - Một sinh viên y thuộc trường Đại Học Y Dược Cần Thơ thì “Chiến dịch tiêm vac-xin phòng Covid-19 vì một Cần Thơ bình thường mới” nghe đơn giản nhưng thiêng liêng biết nhường nào. Thay đồ xong thoáng chốc cũng gần đến giờ tập hợp, tôi vội vàng để lại chiếc Sandwich còn cắn dở rồi cùng đứa bạn đèo nhau phóng thật nhanh trên chiếc xe cà tàng để kịp đến trạm y tế quận Ninh Kiều. Vừa đến nơi, tôi nghe được giọng thầy Khải văng vẳng bên tai đọc tên tôi thật to để điểm danh. May mắn sao tôi được xếp cùng ba người bạn cùng lớp và được phân công về phường An Hoà. Đến nơi, chúng tôi được bác Sang trưởng trạm tiếp đón vui vẻ nồng hậu và phân công rõ ràng, người được giao tiêm vaccin, người khám sàng lọc, người còn lại đo huyết áp và riêng tôi được giao công việc điều phối dân ra vào để chuẩn bị trước tiêm.

image001.jpg 

Công việc ghi nhận sàng lọc trước tiêm

Đồng hồ điểm 7 giờ 30 phút, tôi đứng trước cửa ra vào với tâm trạng bồi hồi lo lắng nhưng vô cùng tự hào vì được bỏ chút sức lực để giúp đỡ mọi người. Lác đác vài bóng người từ đằng xa tiến vào từ khu lấy sinh hiệu, tôi vui vẻ niềm nở hướng dẫn từ các cụ già đến thanh niên ghi giấy và xếp hàng theo trình tự gọn gàng. Trò chuyện, tiếp xúc với mọi người một lát tôi cảm thấy tự tin ra hẳn, cảm giác ôi sao thật thân thuộc, tôi nhớ lại cái thời dịch Covid còn chưa bùng phát, được đi lâm sàng bệnh viện, được tiếp xúc bệnh nhân, được san sẻ niềm vui nỗi buồn cùng họ tự dưng tôi lại có thêm niềm hăng say mãnh liệt vào công việc hỗ trợ tiêm vac-xin này. Bởi lẽ, tiến trình càng nhanh thì ngày thành phố Cần Thơ đạt cấp độ 1 càng gần, tôi cùng tụi bạn lại được ra quán cafe Milano ngồi tám chuyện, ghé quán lẩu chay Tư Đậu vừa ăn vừa hàn thuyên những câu chuyện thường ngày…

image001.jpg 

                                         Đội hỗ trợ tiêm vac-xinphường An Hòa         

Thế rồi ai cũng vào việc nấy, mọi người dần quen với nhiệm vụ được giao. Tôi có thể vừa điều hành vừa quan sát cử chỉ, nét mặt của từng thành viên trong đội hình từ xa. Công việc tưởng chừng đơn giản, nhàn hạ để rồi cái gì đến cũng đến. Một biển người từ đâu ập đến khiến mọi người trở tay không kịp, người dân tràn vào tấp nập. Có lẽ họ đã truyền tai nhau về thời gian và địa điểm tiêm đang được tiến hành ở địa phương. Dòng người tấp nập, hàng ngũ mà tôi và các bạn ra sức gầy dựng gần như vỡ trận thật sự.

 image001.jpg

Công việc điều phối trước khi “Vỡ trận”

Nhưng tôi có thể cảm thông những gì mà người dân đã làm, tôi hiểu được những mất mát, đau thương cả về vật chất và tinh thần mà họ đã phải chịu đựng trong suốt 4 tháng đầy lo lắng và sợ hãi. Địa phương nơi chúng tôi thực hiện tiêm là vac-xinVero Cell do Trung Quốc sản xuất, gần như không còn một lời than phiền hay lo lắng về loại “vac-xinTàu” mà tôi thường hay nghe người dân bàn tán trước đây. Họ chen chúc nhau cũng chỉ để được tiêm cho mình những liều thuốc bảo vệ sớm nhất xong có thể đương đầu chống chọi lại dịch bệnh còn đang hoành hành tại đất nước ta. Đúng với câu nói tuyên truyền của thủ tướng chính phủ “Vac-xintốt nhất là vac-xinđược tiêm sớm nhất”, người dân giờ đây đã và đang thực hiện tốt những gì mà bộ y tế cũng như chính phủ ta đang thực hiện.

image001.jpg 

Biển người tấp nập tràn vào ngày đầu ra quân

Quay lại câu chuyện ban đầu, đội hình chúng tôi phối hợp cùng với anh chị địa phương cố gắng ra sức giải quyết một số lượng công việc kinh khủng đang ập đến. Có lẽ vì khối lượng công việc quá lớn ngay trong ngày đầu ra quân nên mọi người có hơi bỡ ngỡ mặc dù đã có sự chuẩn bị từ trước. Về phần tôi, nói là tuổi trẻ đầy nhiệt huyết nhưng số lượng lên tới hơn nghìn người thế kia thì nói không nản chắc có lẽ là đang tự dối lòng mình. Do tính chất công việc là điều phối nên tôi có thể vừa làm việc vừa có thể di chuyển đến chỗ các bạn đang thực hiện nhiệm vụ. Tôi tranh thủ quan sát nét mặt, cử chỉ của từng thành viên trong đội. Nhìn phía xa xa nơi bàn lấy sinh hiệu, bạn Bích Ngọc đo huyết áp đến bở cả hơi tay, phía bàn sàng lọc cũng chả khá khẩm gì, một mình bạn Minh Tâm phải gọi là cân hết cả trăm hồ sơ đang chồng đống trước mặt với đôi mắt lim dim vì kiệt sức trong bộ PPE chật chội kín mít. Còn riêng về phần Tấn Khang - người leader đã dẫn dắt chúng tôi ngay từ những ngày đầu truy vết lấy mẫu tại Cần Thơ thì hình ảnh trái người hoàn toàn với phần còn lại. Mặc dù công việc tiêm vac-xincủa Khang là cực nhất trong số bọn tôi, ngoài bốc vỏ thuốc bạn còn phải tự rút và tiêm liền cho bệnh nhân, một mình Khang đảm đương trách nhiệm của hai người, mồ hôi đầm đìa, chiếc PPE gần như ướt sũng mà tôi cứ tưởng đâu bạn mới vừa dầm mưa trở về. Thế mà chẳng một lời than phiền, ánh mắt của Khang với thái độ làm việc cực kỳ nghiêm túc làm cho không khí trong phòng từ người đi tiêm đến anh chị địa phương ai nấy cũng cảm nhận được và cố gắng thúc đẩy công suất để cho buổi tiêm được hoàn tất trọn vẹn. Trong phút chốc, tôi chợt nhớ đến câu nói mà Khang thường hay trích dẫn từ Elon Musk: “Con người sẽ làm việc tốt hơn khi biết mục tiêu của mình là gì và lý do tại sao họ theo đuổi mục tiêu đó. Điều quan trọng là bạn phải tiến về phía trước để luôn hào hứng khi bắt đầu ngày mới mỗi buổi sáng và cảm thấy hạnh phúc khi được làm việc”. Thế rồi chẳng hiểu từ đâu cái thứ động lực lạ lẫm từ trong tôi trỗi dậy vô cùng mạnh mẽ, đôi chân đứng liền 4 giờ đồng hồ như muốn rã rời giờ đây như được tiếp thêm sức mạnh để tôi có thể đứng vững thêm vài giờ đồng hồ nữa cũng chẳng sao.

image001.jpg 

Leader Tấn Khang đang nghiêm túc làm nhiệm vụ

Chúng tôi cật lực làm việc, cuối cùng công việc cũng ổn thoả. Nhiệm vụ buổi sáng kết thúc lúc 11 giờ 30 phút, chúng tôi chỉ được 30 phút nghỉ ngơi với hộp cơm trưa ăn vội được chuẩn bị chu đáo từ anh chị bên phía đoàn phường rồi lại tiếp tục công việc còn đang dở dang. Công việc buổi chiều có lẽ đã được giảm bớt khối phần do người dân đến tiêm không còn đông như lúc sáng, nhưng năng lượng của chúng tôi thực sự đã cạn kiệt rồi, chúng tôi cố gắng lấy kinh nghiệm từ buổi sáng để khỏa lấp hết những không khí mệt mỏi bao trùm nơi đây.

 image001.jpg

Một chút năng động lúc buổi chiều kết thúc

“Tích tắc tích tắc” một lần nữa tiếng chuông đồng hồ lại reo lúc 17 giờ chiều nhưng không phải từ chiếc điện thoại cũ kĩ kia mà là tiếng hò reo của cả đoàn tiêm vui mừng như trẩy hội. Chúng tôi muốn lăn ra mà nằm bườn trên nền nhà ngay khi có thể, ai cũng nhìn nhau không nói một lời mà thay bằng nụ cười đầy mệt mỏi mà vô cùng tự hào vì đã giúp đỡ được hơn 1400 người vào ngày đầu tiên của chiến dịch, năng suất gần như gấp đôi như các phường khác, tuy mệt nhưng cái mệt này vô cùng dễ chịu mà phải không?

image001.jpg 

Bạn Minh Tâm đáng yêu vào những ngày sắp kết thúc chiến dịch

Kết thúc một ngày đầy khó khăn mệt nhọc, chúng tôi ai lại về nhà nấy, tôi lại cùng đứa bạn đèo nhau trên chiếc xe cà tàng cũ kĩ mà trở về nhưng lần này trên chiếc xe cà tàng ấy mang theo biết bao hành trình về niềm tự hào của người con CTUMP, một chút niềm kiêu hãnh mà với riêng cá nhân mỗi chúng tôi nó có thể vẽ nên một nụ cười mỉm chi đằng sau chiếc khẩu trang mà có lẽ chỉ những thành viên trong đội mới cảm nhận được…

                              16/10/2021

 Gửi Cần Thơ, những ngày mưa nặng hạt


Nguyễn Đại Phát Nhật - Lớp YF khóa 43