Hành trình “màu xanh”

02/11/2021

Lượt xem: 84

Mùa hè vốn là mùa được em học sinh yêu thích nhất bởi đây là khoảng thời gian để các em thỏa sức vui chơi cùng bạn bè, gia đình sau một năm học mệt mỏi. Với một số gia đình có điều kiện thì hè là lúc cả nhà có thể cùng nhau đi du lịch khắp nơi, để lũ trẻ thỏa sức khám phá những điều mới mẻ bên ngoài xã hội.

Riêng bản thân tôi, mùa hè là lúc tôi gác lại mọi việc học hành, tránh xa sự nhộn nhịp nơi phố thị, xách chiếc xe máy chạy vèo về quê để ăn cơm mẹ nấu, tận hưởng cuộc sống yên bình bên gia đình. Thế nhưng mùa hè năm nay thật sự rất đặt biệt, mọi thứ đã đảo lộn hoàn toàn, mọi kế hoạch vui chơi đều bị trì hoãn bởi đại dịch Covid-19 đang diễn tiến phức tạp ở khắp mọi nơi. Hè năm nay tôi phải sống một mình ở Cần Thơ, và tệ hơn nữa là nhà trọ tôi đang ở lại nằm trong khu vực phong tỏa hơn 1 tháng. Trong vài khoảnh khắc tôi có buồn, có cô đơn và đôi lúc lại muốn về nhà. Nhưng tôi nghĩ, ở ngoài kia còn nhiều mảnh đời khó khăn, họ bị mất việc, phải vật vã sống qua ngày, học cũng muốn về quê trốn dịch, nhưng quê về ngay lúc này là một thứ quá xa xỉ với họ. Tôi ngưỡng mộ những y bác sĩ, các chú bộ đội...những người không quản gian khó hiểm nguy ngày đêm dốc sức chống dịch nơi tuyến đầu. Và tôi muốn góp chút sức lực nhỏ bé của mình đẩy lùi dịch bệnh để tất cả mọi người ai cũng sớm được về nhà.

Với mong muốn góp sức chống dịch, rạng sáng ngày 09/09/2021, sau khi nhận được mail triệu tập tham gia chiến dịch “Cần Thơ xanh 2” của trường, tôi đã tức tốc thu dọn hành lý cho chuyến đi đầu tiên. Ngay trưa ngày hôm ấy, tôi và nhiều bạn sinh viên tình nguyện  khác đã tập trung tại trường chuẩn bị cho chiến ra quân. Tại đây tôi được trường tổ chức ôn lại quy trình mặc và tháo phương tiện phòng hộ cá nhân, quy trình lấy mẫu, bảo quản, vận chuyển,... Chúng tôi được thầy cô chia sẻ kinh nghiệm chống dịch và dặn dò những điểm quan trọng cần chú ý để có thể hoàn thành tốt nhất nhiệm vụ được giao cũng như đảm bảo sự an toàn cho bản thân và người dân.

Sau đó, tôi được phân công làm nhiệm vụ lấy mẫu cộng đồng tại Thị trấn Cờ Đỏ. Ngày đầu đến một nơi xa lạ, sắp phải ra cộng đồng, có thể chạm trán với F0 bất cứ lúc nào, tôi không tránh khỏi lo lắng. Thế nhưng mọi sự lo lắng của tôi dường như được tháo gỡ hoàn toàn bởi nơi đây có những người đồng đội rất nhiệt tình luôn đồng hành bên cạnh và sẵn sàng giúp đỡ tôi. Tại đây, chúng tôi được phân chia mỗi đội gồm 3 người. Leader của tôi, một “bạn” có nhiều kinh nghiệm trong công tác lấy mẫu xét nghiệm cộng đồng. Ngay ngày đầu họp nhóm leader đã hướng dẫn cho chúng tôi rất tỉ về quy trình thực hiện lấy mẫu, những lưu ý khi tiếp xúc với người dân để công tác lấy mẫu diễn ra an toàn, phân chia công việc trong team và cho 2 thành viên tập lấy dịch tỵ hầu sẵn sàng cho buổi làm việc đầu tiên của đội vào sáng ngày hôm sau. Do đội tôi có tới 2 người là thành viên mới nên leader phải quán xuyến mọi việc. Bạn ấy rất giỏi điều phối hướng dẫn người dân xếp hàng trật tự giữ khoảng cách tối thiểu 2m, luôn luôn quan sát và chỉnh sửa sai sót  cho 2 thành viên trong đội, và hay nhắc bọn tôi đừng cố làm việc qúa sức để xu, cố giữ sức ổn định cho những ngày sau. Tôi may mắn được xếp chung đội với một nữ đồng đội dễ thương và chịu khó làm việc. Bạn ấy luôn giữ thái độ nhiệt tình, giọng nói nhẹ nhàng trong suốt buổi làm việc nên rất được người dân thương. Ngoài ra, chúng tôi được  các cô bác anh chị  trong xã hỗ trợ điều phối người người đưa đón chúng tôi, phụ ghi chép, cầm phụ vật tư.

image001.jpg 

Đội 1-Thị trấn Cờ Đỏ 

 

Trong q trình đi làm, tôi được đi từng nhà dân, tiếp xúc với nhiều người mới, học được nhiều thứ mà trước giờ tôi chưa từng được học trong trong sách vở. Tôi khá ấn tượng với đôi lời tâm sự vội của bác phó ấp lúc đưa tôi về khách sạn sau buổi làm. Bác kể rằng, cả nhà bác đều cản không cho bác đi hỗ trợ địa phương chống dịch vì lo bác lớn tuổi, đi nếu như chẳng may dính Covid thì nguy hiểm. Thế nhưng, bác nhìn cảnh bà con ở đây bị dịch bệnh vây quanh, mất công ăn việc làm, suốt ngày ru rú trong nhà sống vất vả qua ngày, cảnh mấy đứa con nhỏ không được đi học, không được tự do chạy nhảy vui chơi,...bác cầm lòng không nổi. Bác muốn bà con trong xã sớm được quay về cuộc sống bình thường nên đã bỏ ngoài tai lời can ngăn của gia đình.  Sau khi nghe bác kể, tôi như được tiếp thêm sức mạnh, quyết tâm phụ bác mang bình yên về cho ấp và không quên chúc bác có nhiều sức khỏe để chăm lo nhiều hơn nữa cho người dân.

Điều làm tôi bất ngờ chính là cách những người dân xa lạ chẳng biết chúng tôi là ai, hỏi han động viên chúng tôi sau những giờ làm việc đẫm mồ hôi. Họ cho chúng tôi vài cái bánh, ly nước, mớ trái cây,...những thứ mà theo lời họ là “của nhà trồng”, là “chẳng đáng bao nhiêu đâu, mấy đứa lấy ăn cho cô chú vui”. Tất cả những thứ ấy đã cho tôi biết điều trân quý nhất mà tôi nhận được sau chiến dịch Cần Thơ xanh 2 này là “ tình người”-thứ mà có bao nhiêu tiền bạc cũng không thể đổi được. Sau 6 ngày trôi qua, chiến dịch “Cần Thơ xanh 2” kết thúc cũng là lúc huyện Cờ Đỏ được xuống chỉ thị 15. Nghe tin cả huyện được vùng xanh, tôi vui lắm, cảm giác công sức và hy vọng của tất cả mọi người đều được đền đáp, vui vì mình đã góp được một phần nhỏ vào màu xanh của vùng đất này.

image001.jpg

Đội Thới Hòa B-TT Cờ Đỏ

Ngay sau khi kết thúc chiến dịch “Cần Thơ xanh 2”, toàn đoàn Cờ Đỏ được thầy dẫn đoàn thông báo Trường đang tuyển thêm lực lượng thực hiện lấy mẫu xét nghiệm cộng đồng hỗ trợ tỉnh Kiên Giang. Sau khi nghe thông báo từ thầy, tôi đã nhanh chóng gọi về nhà hỏi ý kiến cha mẹ, xin được đi Kiên Giang hỗ trợ chống dịch. Qua lời kể của tôi cùng với thông tin từ thời sự, cha mẹ tôi biết chiến đi lần này rất nguy hiểm. Tuy vậy, cha mẹ vẫn ủng hộ sự quyết định của tôi. Tôi nhớ lần đó cha mẹ tôi cứ nhắc đi nhắc lại câu: “Đi cẩn thận giữ gìn sức khỏe nghen con!”. Hầu như tất cả các thành viên trong đội Thị trấn Cờ Đỏ đều sẵn sàng nhận nhiệm vụ ở Kiên Giang. Tôi quyết định đăng ký đi Kiên Giang một phần là do muốn sống-làm việc trọn vẹn với tuổi trẻ của mình; một phần là do năng lượng tích cực của động đội ở Cờ Đỏ truyền cho.

image001.jpg

Team Cần Thơ xanh 2 – Thị trấn Cờ Đỏ

Khoảng 5 tiếng trôi qua, tôi đã đặt chân đến thành phố biển Hà Tiên xinh đẹp. Khác hoàn toàn với những gì tôi từng biết, Hà Tiên của hiện tại đượm buồn với những con đường vắng bóng xe, với những khu du lịch vắng khách, ...và những chốt kiểm soát dịch bệnh nằm rải rác khắp nơi. Bản thân tôi cũng không ngờ lần đầu tiên mình đến đây lại trong hoàn cảnh đặc biệt như thế. Lúc ấy, tôi chỉ mong ngày mình trở về lại Cần Thơ, Hà Tiên cũng như toàn tỉnh Kiên Giang sẽ trở về trạng thái “khỏe mạnh” vốn có.

Có lẽ do có được chút kinh nghiệm trong đợt Cần Thơ xanh nên lần này tôi được phân làm leader cho đội mới. Lần đầu làm nhiệm vụ mới, tôi có phần bỡ ngỡ pha chút lo lắng, bởi tôi biết làm leader là phải quản lý cả đội chịu trách nhiệm khá lớn. Nhưng thật may mắn, tôi đã gặp được đồng đội luôn sẵn sàng chia s công việc và  những anh chị ở xã tận tâm hỗ trợ. Tại đây, đội tôi được phân công lấy mẫu xét nghiệm Covid-19 trong cộng đồng tại xã Thuận Yên, TP Hà Tiên, tỉnh Kiên Giang. Chúng tôi đi từng ngõ, gõ từng nhà với quyết tâm quét sạch F0 ra khỏi cộng đồng, mang bình yên trở lại cho người dân. Hầu như ở mỗi nhà chúng tôi đi qua người dân đều hỏi “Tụi con là sinh viên ĐHYD Cần Thơ xuống đây phải hông ?”, rồi nhà khác thì lại hết lời cảm ơn vì đã đi xa xôi xuống đây. Có lần tôi và đồng đội cởi đồ bảo hộ ra, để lộ mồ hôi ướt áo, người dân vô tình nhìn thấy thì người dân lại đòi đem quạt ra cho quạt, đòi lấy nước mát cho uống. Chỉ những câu nói, hành động đơn giản vậy thôi cũng đủ tiếp cho chúng tôi thêm sức lực để cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Có lẽ động lực lớn nhất của tôi trong chuyến đi này sự “trân quý” của người dân Kiên Giang dành cho sinh viên Trường Đại học Y Dược Cần Thơ. Ngày chúng tôi lên xe trở về Cần Thơ, tỉnh Kiên Giang áp dụng chỉ thị 15, tôi thật sự rất vui, đấy chính là quả ngọt cho sự cố gắng của tỉnh bạn cũng là dấu mốc đáng mừng cho chuyến đi này.

image001.jpg

Vinh hạnh được nhận giấy khen  từ  TP Hà Tiên

image001.jpg 

       Chụp hình kỉ niệm cùng thầy dẫn đoàn Hà Tiên trước khi về lại Cần Thơ

 

          Về lại Cần Thơ, toàn đoàn chúng tôi thực hiện cách ly đệm. Ngày cuối cách ly, tôi nhận được mail của trường tuyển tình nguyện viên bổ sung cho đội hình truy vết-xét nghiệm cộng đồng tại quận Ninh Kiều- TP Cần Thơ.  Có lẽ, tôi đã xem đất Cần Thơ là quê hương thứ 2 của mình, nên khi đọc được mail của trường, tôi đã lập tức quyết định đăng ký tham gia. Lần này, tôi được phân công làm nhiệm vụ tại phường Xuân Khánh, quận Ninh Kiều. Sau khi tôi tham gia 5 ngày thì chiến dịch kết thúc. Và ngày cuối của chiến dịch cũng chính là ngày toàn Cần Thơ được áp dụng chỉ thị 15.

Sau mỗi chiến dịch kết thúc là các vùng xanh lại tăng lên, đấy chính là niềm vui lớn nhất của những sinh viên tham gia tình nguyện chống dịch. Đến bây giờ, khi nhìn lại, tôi nhận ra mình đã có được rất nhiều thứ rất quý giá. Nào là những bài học mà sách vở không bao giờ dạy, là tình cảm của người dân dành cho mình, là những người đồng đội chiến đấu cùng nhau,là những ngày sống trọn với nhiệt huyết tuổi trẻ,...Đối với tôi, tất cả những điều ấy chính là một phần đáng nhớ của tuổi trẻ. Hy vọng đại dịch Covid-19 qua nhanh, cuộc sống mọi người sớm trở lại trạng thái bình thường, ai cũng được về nhà.

image001.jpg

          Sau mỗi chiến dịch kết thúc là các vùng xanh lại tăng lên, đấy chính là niềm vui lớn nhất của những sinh viên tham gia tình nguyện chống dịch. Đến bây giờ, khi nhìn lại, tôi nhận ra mình đã có được rất nhiều thứ rất quý giá. Nào là những bài học mà sách vở không bao giờ dạy, là tình cảm của người dân dành cho mình, là những người đồng đội chiến đấu cùng nhau,...Đối với tôi, tất cả những điều ấy chính là một phần đáng nhớ của tuổi trẻ. Hy vọng đại dịch Covid-19 qua nhanh, cuộc sống mọi người sớm trở lại trạng thái bình thường, ai cũng được về nhà.




Diệp Thị Cẩm Duyên – YT khóa 44