Hành trình đặc biệt trên xe xét nghiệm lưu động
Lượt xem: 762
Những ngày qua, tình hình dịch bệnh COVID-19 hết sức căng thẳng, đất nước đang phải gồng mình chống dịch, đặc biệt là các tỉnh phía nam phải căng mình huy động nhân lực tham gia các mặt trận “vùng đỏ”.
Chúng
tôi, những cán bộ, sinh viên của mái Trường Đại học Y Dược Cần Thơ, cũng đang
tham gia tình nguyện trên nhiều đội hình khác nhau, ở những mặt trận khác nhau.
Ngày 17/09/2021, khi nhận được lệnh điều động tham gia xe xét nghiệm PCR lưu động
tại Kiên Giang, chúng tôi hăng hái lên đường đến vùng đất Hà Tiên hỗ trợ vận
hành 3 xe PCR lưu động của Viện Pasteur thành phố Hồ Chí Minh. Đoàn chúng tôi gồm
33 giảng viên và sinh viên (2 đợt) và một số cán bộ đang tham gia xe PCR lưu động
tại Cần Thơ đi cùng để hỗ trợ những ngày đầu. Tạm gác lại tất cả công việc,
chúng tôi khởi hành gấp rút, khẩn trương bởi vì xét nghiệm thì phải “thần tốc”
để giúp công tác truy vết được hiệu quả. Không có nhiều thời gian để nói lời tạm
biệt với Cần Thơ, chúng tôi mang theo hành trang cùng với nụ cười vô tư và ánh
mắt đầy nhiệt huyết như một lời hứa với nhà trường sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm
vụ được giao, với tinh thần “chống dịch như chống giặc”.
PGs.Ts. Nguyễn Trung Kiên – Hiệu trưởng nhà trường trao quà cho các chiến sĩ tình nguyện trong ngày ra quân.
Vừa đến nơi, chúng tôi nhanh chóng bắt tay vào công
việc ngay khi đặt chân đến Bệnh viện Đa Khoa Hà Tiên - nơi 3 chiếc xe PCR lưu động
đã sẵn sàng vận hành.
Đoàn công tác chụp
ảnh lưu niệm tại xe xét nghiệm PCR lưu động số 16
Những
công việc “vô tiền khoán hậu” đòi hỏi chúng tôi phải phối hợp và giúp đỡ nhau rất
“ăn ý” để trả kết quả sớm nhất cho địa phương. Vì công việc là một dây chuyền
khép kín nên cứ mỗi khi có một khâu bị nghẽn, cả đoàn phải tất bật hỗ trợ giải
quyết, vì chúng tôi xem đây là trách nhiệm không phải của riêng cá nhân nào.
Hơn thế nữa,vì chúng tôi xem nhau như “một gia đình”.
SV.
Trần Ngọc Phụng lớp XN45 đang chuẩn bị hóa chất tách chiết.
ThS.BS.
Nguyễn Thị Thảo Linh GV Khoa Y đang chuẩn bị hóa chất chạy PCR.
“Làm thế nào để trả kết quả sớm nhất cho địa
phương?” là câu hỏi, cũng là sự trăn trở mỗi ngày của cả đoàn. Chúng tôi
luôn nhắc nhở bản thân phải “chạy đua với thời gian” để hoàn thành nhiệm vụ được
tin tưởng giao phó.
Sinh
viên đội tách chiết lớp XN44 trong trang phục PPE đang chuẩn bị lên xe lưu động
số 18.
Đối
với chúng tôi, PPE trở thành “đồng phục” mỗi ngày. Trước khi lên xe, cả đoàn
cùng giúp nhau mặc trang phục bảo hộ, dẫu biết sẽ rất khó khăn khi thao tác và
đôi chút khó chịu nhưng vì công việc, chúng tôi vẫn hăng hái xung phong. Do
công việc đặc thù, đôi lúc quá giờ ăn vẫn phải tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ,
chúng tôi thay ca cho nhau để mọi người đều có thời gian nghỉ ngơi, để…tiếp tục
ca trực mới. Chúng tôi hiểu rằng, mọi sự chậm trễ của chúng tôi sẽ ảnh hưởng lớn
đến thành quả chống dịch của địa phương.
Có
những ngày cao điểm truy vết cộng đồng, chúng tôi chạy mẫu đến gần 2 giờ sáng.
Trong không khí yên tĩnh của những ngày giãn cách, khi mọi nhà đều đã tắt đèn,
cảnh vật và con người cũng chìm vào giấc ngủ, không gian im lặng nhưng chúng
tôi vẫn miệt mài với những đầu col và pipet, những “chiếc xe đặc biệt” vẫn chạy
hết công suất để ngày mai thức dậy, chúng ta có thể thấy được “ánh sáng nơi cuối
con đường”.
SV. Đồng Ngọc Thảo Vy lớp Dược 44 đang quét mã code
các ống mẫu do địa phương gửi về.
SV. Mai Lê Gia Ngân lớp Dược 44 đang tiến hành thao tác tách chiết từ ống mẫu.
Tôi
làm tại bộ phận giao liên và trả kết quả PCR, nơi đầu mối tiếp nhận và điều phối
công việc chung của cả đoàn. Tôi luôn nhắc nhở bản thân, phải “thần tốc, thần tốc
hơn nữa”, sự chậm trễ của tôi chẳn những ảnh hưởng tiến độ chung, mà những đồng
nghiệp đang chạy mẫu trên xe lưu động cũng mệt mỏi vì phải mặc PPE ở trên xe
lâu hơn. Mỗi khi thấy các đồng nghiệp, các em sinh viên xuống xe với chiếc áo ướt
đẫm mồ hôi, tôi kiềm nén cảm xúc của mình vì trên môi các đồng nghiệp, các em
sinh viên luôn nở nụ cười đầy sức sống dù đã vất vả trên xe nhiều giờ liền. Đôi
khi, những giấc ngủ trưa đối với các thành viên trở nên rất “xa xỉ”, những bữa
cơm vội để tiếp tục công việc, những cái “chợp mắt thoáng qua” trên ghế để lấy
lại sức cho ca tiếp theo. Chúng tôi luôn hăng hái vì có những món ăn tinh thần,
đó là “nụ cười thường trực” để âm thầm động viên nhau vượt qua khó khăn, là ánh
mắt “hi vọng” để tiếp thêm sức mạnh cùng nhau chiến đấu.
Sinh
viên tình nguyện nhận giấy khen của UBND Thành phố Hà Tiên chụp ảnh lưu niệm.
Nơi
đây đã lưu lại những kỷ niệm khó quên của chúng tôi trong những ngày tháng khốc
liệt nơi “tuyến đầu chống dịch”. Tình cảm của địa phương, sự quan tâm của nhà
trường đã hun đúc ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ trong chúng tôi. Thời gian
ngắn ngủi cùng nhau sẽ là những kỷ niệm tươi đẹp khó quên. Cảm ơn vì đã cùng
nhau chiến đấu, cảm ơn vì đã cùng nhau vượt qua những thử thách của cuộc đời, cảm
ơn vì đã yêu thương và sống hết mình như một ngôi nhà ấm áp nơi đầy ắp nghĩa
tình.
BS. Nguyễn Hoàng Tín, Đội hình xét nghiệm PCR lưu động tại Kiên Giang