Hành trình nối tiếp hành trình, Cần Thơ – Thành phố Hồ Chí Minh

02/11/2021

Lượt xem: 80

Khi hoàn thành chiến dịch Cần Thơ Xanh đợt 1, tôi vẫn tràn đầy nhiều nhiệt huyết, lúc ấy tôi dường như luôn sẵn sàng trước mọi nhiệm vụ được giao bởi vì đồng hành bên tôi còn có những người đồng đội. Nhưng lại có một quyết định khiến tôi phải chùn chân và đắn đo rất nhiều, đó là đăng ký tham gia chi viện cho Thành phố Hồ Chí Minh vào cuối tháng 7/2021, trong khoảng thời gian đó tôi không có được sự ủng hộ của gia đình và kể cả bạn bè, bởi họ luôn quan tâm đến sự an toàn và sức khỏe của tôi khi tôi phải vấn thân vào “Chiến trường covid” sôi nổi nhất Việt Nam, và thật may mắn khi bên cạnh vẫn có rất nhiều đồng đội đăng ký , điều đó giúp tôi có thêm nhiều động lực hơn.

image001.jpg

Mình và các bạn cùng lớp YT44 có mặt trong lễ ra quân

 

Ngày ra quân, có rất nhiều cảm xúc và suy nghĩ xen lẫn về nhiệm vụ mà bản thân sẽ được nhận khi chi viện Sài Gòn. Khi đặt chân và bắt tay vào guồng công việc ở môi trường mới, tôi lại khá chật vật, thật sự có quá nhiều ca nhiễm ở cộng đồng, một số bộ phận người dân vẫn còn chống đối khi thực hiện lấy mẫu xét nghiệm cộng đồng, lượng công việc khá nhiều cũng như bạn đồng hành mới chưa hiểu được nhau, vì thế điều tôi nhận ra mình cần làm nhất đó là phải  thích nghi với môi trường làm việc như thế này.

 

Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, có rất nhiều kỉ niệm mà tôi muốn chia sẻ đến bạn đọc, điều làm tôi nhớ nhất đó là một bà cụ ngồi xe lăn vẫn sẵn sàng đến để được lấy mẫu, trong hoàn cảnh có rất nhiều hộ dân chống đối và gây cản trở công việc này thì bà cụ như tiếp thêm phần động lực cho tôi, giúp tôi có ý thức hơn về sự cẩn thận trong việc mình đang làm, điều tôi lo nhất chính là bản thân mình vô tình gây nhiễm chéo cho bà con khi đến test. Và thật không may, mẫu test của bà cụ dương tính, bà sống neo đơn và chỉ có một cô hàng xóm qua lại giúp đỡ bà trong việc sinh hoạt. Ngày đó dù khá buồn nhưng bản thân vẫn còn sợ hãi khi đối mặt với F0, trong lòng tôi chỉ cầu mong cho cụ có thể chăm sóc tốt được cho bản thân và nhanh chóng khỏi bệnh. Những ngày cuối của chiến dịch, tôi lại gặp được cụ, vẫn là chiếc xe lăn đó và ánh mắt ấm áp đó, cụ đã đến để xét nghiệm lại. Thật đáng mừng vì bà đã âm tính, bà khỏe mạnh và tâm trạng dường như rất tốt. Lúc ấy tôi đã biết hóa ra con virus này nó không quá đáng sợ nếu chúng ta đối mặt với nó một cách tích cực hơn.

 

image001.jpg 

Đội 18-19 chúng mình đồng hành cùng bộ đội chi viện tại địa phương

 

   Tôi được nhận nhiệm vụ tiêm vaccine cho người dân, vốn đã thạo tay nghề nhưng khi vào thực tế vẫn diễn ra một số bất cập, dòng người đổ xô đến điểm tiêm đông như ong vỡ tổ, một vài người lớn tiếng và sẵn sàng dùng vũ lực khi chờ tiêm, đôi khi người dân lại đòi hỏi được tiêm loại vaccine mà họ cho là tốt hơn,…Bên cạnh đó, tôi lại bắt gặp được nhiều cô chú anh chị rất vui vẻ và hợp tác, câu nói của họ khiến tôi ấm lòng nhất chính là: “Con cứ tiêm đi, tiêm được vaccine là may mắn lắm rồi!”. Đấy, khi đương đầu với xã hội, con người ta đã phải va chạm đến nhiều thành phần và lại trưởng thành, thấu đáo hơn từ những điều ấy.

 image001.jpg

Ngày sinh nhật khó quên của mình, cảm ơn mọi người nhiều lắm!

 

Những ngày cuối chiến dịch, tình hình dịch bệnh đã bớt căng thẳng, mọi thứ dường như nhẹ nhàng hơn. Suốt quãng thời gian chống dịch cùng nhau, tôi và đồng đội đã có nhiều niềm vui, nỗi buồn, có cả mâu thuẫn và sự thấu hiểu cho đối phương. Chạy một vòng tại phường 9, quận 11 (nơi tôi được phân công chi viện) sau chuỗi ngày kiểm soát chặt, tôi thật sự có rất nhiều cảm xúc, vừa háo hức vì sắp trở về Cần Thơ, vừa chẳng nỡ rời xa Sài Gòn khi Sài Gòn vẫn chưa khỏe hẳn. Thi thoảng đâu đó bắt gặp được hình ảnh người chồng ngồi lặng nhìn di ảnh của người vợ vừa mới mất do covid, tôi lại nặng lòng rất nhiều. 34 ngày chống dịch tại Thành phố Hồ Chí Minh, tuy không được gọi là dài nhưng hành trình này đã giúp tôi trưởng thành lên rất nhiều, biết quý trọng người trước mắt hơn, biết cách cư xử và thái độ làm chuyên môn vững vàng hơn và thấm thía được giá trị của mạng sống.

Ngày về lại Cần Thơ cũng là lúc khép lại quãng hành trình thật tốt đẹp này, đây thật sự là 1 quyết định hết sức đúng đắn của mình. Cảm ơn anh chị nhân viên y tế phường, các cô chú ở UBND, các bạn chiến sĩ và cả bà con tại phường 9, quận 11 vì sự giúp đỡ, hướng dẫn và những món quà nhỏ mà mọi người đã dành tặng cho chúng em.

    Phía trước là dịch bệnh, sau lưng là nỗi lo và trách nhiệm nhưng bên cạnh chính là những người bạn đồng hành tuyệt vời. Thanh xuân , sức trẻ và nhiệt huyết của tập thể cán bộ, sinh viên Trường Đại học Y Dược Cần Thơ vẫn luôn rực rỡ đến thế, cao đẹp đến thế, dù bây giờ chỉ còn lại những kỉ niệm, nhưng đâu đó chúng tôi vẫn mang trong mình lí tưởng đó là chung tay đẩy lùi được dịch bệnh, mang đời sống bình thường trở lại với cuộc sống của người dân Việt Nam.




Trần Sơn Tùng - YT khóa 44