Hành trình tiếp theo, Kiên Giang !!!
Lượt xem: 343
Vừa kết thúc đợt ra quân ở Cần Thơ, đội đang làm nhiệm vụ ở huyện Cờ Đỏ chúng tôi lập tức nhận được thông tin rằng, Trường Đại học Y Dược Cần Thơ đang tuyển thêm lực lượng hỗ trợ Kiên Giang chống dịch, cụ thể là tham gia lấy mẫu trong cộng đồng. Đa số đồng đội của tôi sẵn sàng và hăng hái mong muốn tiếp tục làm nhiệm vụ, chính cái sự nhiệt huyết của tuổi trẻ của các bạn khiến tôi khâm phục và ngưỡng mộ vô cùng . Không biết tự lúc nào, tôi đã bị cuốn theo cái tinh thần ấy, và rồi, tôi tiếp tục thu dọn hành trang lên xe thẳng tiến về Châu Thành, Kiên Giang.
Đội hình xã Giục Tượng, Châu Thành,
Kiên Giang ngày ra quân đầu tiên
Trước
khi đi, tôi cũng đã được nghe sơ qua về điều kiện vật chất, chỗ ăn ở và cả vật
tư y tế nơi tôi đến cũng có đôi phần thiếu thốn. Tôi hiểu rằng đi tình nguyện
là cống hiến tuổi trẻ, là cho đi công sức và kiến thức của mình học được để
giúp ích cho cộng đồng, nên tôi xin bỏ qua và không nhắc đến những vất vả và
thiếu thốn ấy. Mặc dù đôi lúc cũng chạnh lòng, nhưng ở chính mảnh đất xa lạ này
tôi cũng nhận được những thứ khác quý
báu và thật sự đáng trân trọng, đó chính là tình cảm và sự chân thành của người
dân Kiên Giang.
Ngày chuẩn bị trở về Cần Thơ
Tôi
được phân công đến thực hiện lấy mẫu cộng đồng ở tổ 5, xã Giục Tượng của huyện
Châu Thành, Kiên Giang cùng một người đồng đội mới . Điều đầu tiên khiến tôi
không thể quên được khi thực hiện nhiệm vụ trên mảnh đất này, chính là bác tổ
trưởng- người hướng dẫn chúng tôi đến nhà dân để lấy mẫu. Bác ấy rất lớn tuổi,
có lẽ còn già hơn cả ông tôi, đầu tóc bác bạc phơ, dáng người nhỏ nhắn nhưng vô
cùng nhanh nhẹn. Bác luôn luôn đến sớm hơn giờ đón để đưa chúng tôi đi, mặc dù
chúng tôi đã cố gắng chuẩn bị vật tư để khi đi và thao tác lấy mẫu được nhanh hơn, nhưng dường
như lúc nào bác cũng đã đứng chờ sẵn ở đấy. Đến nơi lấy mẫu, bác nhiệt tình hỏi
mượn giúp chúng tôi bàn ghế và mái hiên của người dân để chúng tôi nhanh chóng lắp đặt dụng cụ. Bác ít nói, nhưng làm việc lại
vô cùng cẩn thận. Bác tỉ mẫn kiểm tra từng
tờ giấy ghi thông tin và giúp chúng tôi sắp xếp chúng, bác điều phối người dân,
nhắc nhở họ nhớ tuân thủ đúng quy tắc 5K. Nhờ có bác, chúng tôi làm việc thuận lợi
hơn rất nhiều và cũng kết thúc sớm hơn rất nhiều. Khi tôi và đồng đội khen bác
làm việc và điều phối người dân tốt quá, có một cô trạc tuổi trung niên nói với
tôi rằng: “ Tính ông là vậy đó, thích làm những việc này lắm, lớn tuổi mà bảo ở
nhà là không chịu đâu”. Hỏi ra tôi mới
biết cô là con dâu của ông bác tổ trưởng, xung quanh đây là nhà con gái và con
trai bác, họ đều rất lo lắng cho bác, sợ nhỡ đâu không may bác dương tính với
covid-19, thì sẽ rất nguy hiểm cho sức khỏe với độ tuổi của bác. Lúc ấy, trong
lòng tôi chợt dâng lên một niềm cảm xúc khó tả, tôi cảm động vô cùng. Vì cộng đồng,
vì mọi người, vì tổ quốc, dù là đã lớn tuổi, nhưng bác vẫn không ngại vất vả, không
ngại nguy cơ nhiễm bệnh mà nhiệt tình tham gia thực hiện nhiệm vụ cùng nhân
viên y tế. Bác đi cùng chúng tôi qua cả 3 đợt lấy mẫu theo chỉ thị của lãnh đạo
Kiên Giang. Ngày cuối cùng cũng tới, chiến dịch đã hoàn thành, chúng tôi vẫn
chưa có tấm hình nào với bác, bác chở chúng tôi về điểm tập kết. Không quên giơ
tay chào chúng tôi, bác hẹn không gặp lại chúng tôi nữa. Tôi bật cười. Vâng,
con hi vọng Kiên Giang sau chiến dịch này sẽ mau chóng trở thành vùng xanh, sau
đó là đẩy lùi khỏi covid, rồi sẽ không có chuyến lấy mẫu cộng đồng nào nữa, bà
con mình sẽ mau chóng trở lại công việc sản xuất, bác cũng sẽ yên tâm ở nhà,
con cháu bác cũng không cần lo lắng cho sức khỏe của bác khi bác thực hiện nhiệm
vụ khi có đoàn lấy mẫu tới nữa.
Đồng đội team 30
Điều
tiếp theo khiến tôi nhớ sâu sắc về chuyến ra quân lần này, chính là những bữa
ăn ở trường tiểu học- nơi chúng tôi tập kết và nghỉ trưa sau giờ làm. Những hộp
cơm nóng hổi, đầy đủ dinh dưỡng , đầy đủ từ chất đạm đến cả rau, những hộp cơm
được rất vừa miệng và đầy tâm tình, tôi ăn rất ngon lành dù cho có trải qua một ngày làm việc mệt mỏi. Sau đó tôi mới biết, đây là
do một bếp ăn kế bên trường tiêu học nấu gởi tặng cho nhân lực tham gia lấy mẫu
covid cộng đồng, họ đặt rất nhiều tâm
huyết vào đó. Có một buổi chiều sau khi đã hoàn thành xong nhiệm vụ , tôi đang
chờ cả đoàn lên xe về kí túc xá, có một anh từ trong bếp ăn đi ra, anh hỏi tôi
có phải đoàn sinh viên về lấy mẫu không, hỏi tôi có uống sâm không, anh mới nấu,
ngon lắm, anh gởi tặng 20 chai sâm nhé. Tôi chẳng biết ai trong số họ cả, họ
cũng chẳng biết tôi là ai, nhưng tôi vô cùng trân trọng những tình cảm, sự quan
tâm đến bữa ăn và sức khỏe của chúng tôi.
Trở
về Cần Thơ cách ly sau chuyến đi về từ tỉnh bạn, dù trải qua bao nhiêu khó
khăn, thiếu thốn đi nữa, thì thật sự, tôi đã nhận được rất nhiều sự quan tâm, chăm
sóc từ những tấm lòng, từ những con người giàu tình yêu thương tại mảnh đất
Kiên Giang này. Ngày chúng tôi lên xe trở về, Kiên Giang vừa áp dụng chỉ thị
15, tôi thật sự rất vui, có chăng tôi
cũng đã đóng góp công sức nhỏ nhoi của mình để giúp đỡ phần nào những con người
nơi đây. Hi vọng covid sớm lùi xa, người người nhà nhà trở lại nhịp sống bình
thường của họ. Nhân viên y tế có thể trở về ôm lấy gia đình mình, những người
con đang kẹt lại nơi xứ người có thể sớm trở về quê hương, Việt Nam có thể sớm
hồi phục sau bạo bệnh. Vì chúng ta là một dân tộc kiên cường, luôn luôn đoàn kết
quyết tâm, cùng nhau vượt qua khó khăn từ thời chống giặc ngoại xâm đến chống dịch
bệnh covid -19. Bất cứ nơi nào cần đến, sinh viên Đại học Y Dược Cần Thơ luôn sẵn
sàng chi viện, vì một ngày mai đất nước mình khỏe mạnh hơn.
Trần Thị Tuyết Hạnh - YT khóa 44