Hoạt động tình nguyện sau chiến dịch Cần Thơ Xanh
Lượt xem: 211
Ngày 19/11 vừa qua, là ngày tưởng niệm đồng bào tử vong trong đại dịch COVID, bản thân tôi cũng đã nhìn lại chặng đường chống dịch của nước ta và thế giới. Nhìn thấy những video clip của bác sĩ cùng bệnh nhân đối diện với ranh giới của “thế giới khác” rồi được trở về với thế giới của thực tại, tôi vô cùng cảm động và dành một sự nể phục đối với nỗ lực của bệnh nhân và dành một sự tôn trọng đặc biệt đối với vị Bác sĩ khi dũng cảm giành lấy mạng sống cho bệnh nhân ra khỏi tay của thần chết. Nhìn con số hơn 23.000 đồng bào của mình đã ra đi chỉ vì COVID, những con số ấy không chỉ là thống kê mà chính là nỗi đau, nỗi mất mát to lớn của người ở lại, và cũng xin dành một sự tưởng niệm đáng kính nhất đối với người ra đi!
Lại một lần nữa tấm thân
nhỏ bé này được cống hiến một chút công sức cho cộng đồng của mình! Bản thân vẫn
còn chưa nguôi ngoai, quên được cái cảm giác vui sướng khi được tự tay lấy mẫu
xét nghiệm COVID cho người dân, vậy mà giờ đây cảm giác ấy được gợi lại bởi
hành trình mới, địa điểm mới & một nhiệm vụ mới! Nhiệm vụ lần này là được tự
tay tiêm vaccine COVID cho người dân. Sáng ngày 17/11/2021, tôi đã chuẩn bị
hành lý tư trang sẵn sàng cho chuyến công tác sắp tới (được biết nhiệm vụ sẽ
hoàn thành sau 5 ngày). Với một ít kinh nghiệm được tích lũy từ hành trình trước
đó, lần này Minh Luân và gia đình không còn lo lắng, sợ sệt như thuở trước, cha
mẹ thì ủng hộ hết mình vì biết được sau khi nhiệm vụ này hoàn thành thì cũng đảm
bảo an toàn sức khỏe một phần nào cho đồng bào của mình! Chiều hôm ấy, tôi mang
theo là một chiếc vali chứa đầy hành lý, bên cạnh đó còn chứa đựng một niềm tin
rất lớn, “niềm tin” ấy, chính là sức mạnh vô hình tạo động lực cho tôi rằng sau
khi người dân được tiêm chủng vaccine đầy đủ, song thì cũng là lúc sự xuất hiện
của virus Corona cũng bị lu mờ trong đời sống xã hội. Trong tôi là một tâm lý sẵn
sàng và một trái tim đầy nhiệt huyết, chuyến xe của sinh viên trường Đại học Y Dược Cần Thơ đã dừng chân đến Quận Thốt Nốt- một quê
hương thanh bình của mảnh đất Cần Thơ. Lần này cảm thấy tự hào hơn nữa khi đầy
đủ những sinh viên của lớp YT44 ( lớp mình đang học) cùng tham gia vào tuyến đầu
chống dịch,
Nơi mà chúng tôi được tá túc chính là khách sạn ABC, tiện nghi, vật chất đều có đủ, còn có cả niềm vui và tiếng sẻ chia được vang cả các dãy phòng ABC. Sau một đêm chuẩn bị tâm lý, thì sáng ngày 18/11 tất cả đều sẵn sàng đến trường trung học cơ sở Thốt Nốt để tiêm cho người dân. Vẫn là bộ đồ hot trend mà không ai muốn “sở hữu”, được thiết kế giúp bảo vệ chúng ta trước những virus đang rình rập và trên tay là những mũi kiêm tiêm chuẩn bị được tiêm cho các cô chú, anh chị, em... Vài mũi tiêm đầu còn hơi run do chưa quen tay sợ đau người được tiêm, nhưng những case sau đó thì quen dần. Không khỏi gặp những case dễ thương, sự dễ thương đó chính là những nỗi sợ mũi kim, có lẽ dù già hay trẻ khi ai mắc hội chứng sợ “ bị chích” rồi thì cũng đều hoang mang lo lắng, trông những cô chú lớn tuổi cứ như những đứa trẻ khi năn nỉ đừng tiêm/ tiêm nhẹ tay. Mà thật ra những người cao tuổi ấy họ cũng từng là những đứa trẻ, chỉ có trẻ em mới chưa bao giờ được là người lớn! Nên sự nhõng nhẽo, sợ sệt ấy là lẻ đương nhiên không gì đáng xấu hổ! Bên cạnh những tình huống dở khóc dở cười ấy, còn có những lời động viên, hỏi thăm của cô chú đã tiếp thêm động lực cho cánh tay ấy đỡ mỏi phần nào. Giờ nghỉ trưa, được cung cấp lương thực và nghỉ trưa tại trường. Một ngày kết thúc với đầy sự uể oải nơi cánh tay vì phải nâng lên liên tục tiêm cho người dân. Mỗi ngày đều trôi qua như thế, chỉ có kinh nghiệm là được nâng lên, còn được trò chuyện tiếp xúc với người dân Thốt Nốt, được sự chỉ dạy, giúp đỡ nhiệt tình của Leader và các bạn cũng như các cán bộ cùng công tác. Trung bình mỗi ngày cánh tay này phải tập trung cao độ tiêm 2000-2200 mũi cho người dân (vậy là sau 5 ngày mình cũng đã làm một chút công ích cho đất nước của mình tiêm với hơn chục nghìn người, cảm thấy vui sướng và đầy tự hào).
Trong quá trình công
tác, nhiệm vụ của ngày thứ tư đột nhiên có biến, một chuyện không may xảy ra với
thành viên trong đoàn, chuyện không may này xảy ra với “ Đội phó Đội tiêm chủng”
đội phó bị nhiễm COVID trở thành F0. Thông tin ấy làm cả đoàn bị sửng sốt và lo
sợ; một phần vì không muốn bất cứ ai trở thành nạn nhân của COVID và lo cho sức
khỏe của phó đội, rất tiếc vì anh ấy không thể đồng hành cùng team suốt hết chặng
đường chỉ mong sao anh ấy có kháng thể tốt để đánh bay con virus kia sớm phục hồi
trở lại với nhịp sống đời thường; và nỗi lo của phần còn lại là dành cho chính
bản thân tôi, bởi khi sáng tôi có tiếp xúc gần và giao tiếp với phó đội, trong
đầu lúc ấy cũng cầu mong bản thân mình không sao, vì tôi biết khi mình bị như
thế người đau lòng nhất không phải chính bản thân, mà là cha mẹ, những người
thương yêu mình họ lo lắng cho mình gấp bội! Cũng may mắn thay là kết quả xét
nghiệm của tôi là âm tính, tuy vậy tôi cũng đã thi hành những biện pháp phòng
tránh an toàn theo khuyến cáo của Bộ Y Tế.
Thật lòng mà chia sẻ, sự
khó khăn nhất đối với chúng tôi đó là đồ bảo hộ cá nhân! Dẫu biết là nó nó bảo
vệ giúp mình trước virus nhưng sau lớp áo đó là những vết hằn trên mặt và cơ thể,
bộ đồ ấy cũng gây tình trạng nóng bức, thiếu nước, vệ sinh cá nhân phải hạn chế,
khiến chúng tôi rơi vào trạng thái mệt mỏi nhanh hơn bình thường. Tuy nhiên những
khó khăn đó không thể nào làm nản đi ý chí của chúng tôi, bởi chúng tôi không
biết mình không thề cô đơn khi chiến đấu với thế lực vô hình này mà song song với
đó còn là hàng nghìn đội ngũ y bác sĩ với cường độ làm việc cật lực gấp trăm
ngàn lần chúng tôi, họ phải ngày đêm túc trực bên những bệnh nhân mắc COVID-19,
và để minh chứng cho chặng đường của tôi không thề cô đơn thì chúng ta sẽ thấy
qua những bức ảnh sau:
Tuy không tạo dáng hoàn
chỉnh trong một khung hình, nhưng đủ cho thấy vóc dáng của những con người lao
động
Đó là sự đồng lòng của
sinh viên Đại học Y Dược Cần Thơ, và đồng
hành với đó là sự hỗ trợ nhiệt tình của chính quyền địa phương, sự hợp tác của
người dân tại nơi đây đã dấy lên ngọn lửa tinh thần, xua tan mọi mệt mỏi, thôi
thúc, tạo động lực rất lớn cho cá nhân tôi nỗ lực nhiều hơn nữa.
Trước khi đi, đoàn công
tác được tập huấn kỹ càng theo chuyên môn; nhuần nhuyễn công tác phòng hộ theo chuẩn;
đồ bảo hộ để đảm bảo sức khỏe của mỗi cá nhân trong công tác đoàn. Xuyên suốt
quá trình làm việc chúng tôi luôn trao đổi những khó khăn, tâm tư nguyện vọng,
và hỗ trợ nhau hết mình. Đoàn công tác luôn tự hào và vững tin tập trung cao độ
để hoàn thành nhiệm vụ, vì đằng sau đó chính là một tập đoàn người có tâm và có
tầm luôn quan tâm đến những “chiến sĩ” nơi tuyến đầu. Tự hào khi khoác lên vai
là sinh viên của trường Đại học Y Dược Cần Thơ, đó chính là sứ mệnh được sinh ra đối với
ngành Y và sứ mệnh ấy được thực hiện bởi đôi tay đào tạo của ngôi trường đi đầu
ngành Y trên mảnh đất chín Rồng.
Hành trình nào cũng mang
một ý nghĩa, và đây chính là một hành trình ý nghĩa nhất đối với một đời sinh
viên năm tư của tôi, chắc chắn một trải nghiệm này sẽ được trải dài theo mạch cảm
xúc của thời gian cho đến hết quãng đời còn lại của tôi. Kết thúc chuỗi ngày ý
nghĩa ấy, bản thân tôi lại cuống cuồng theo đóng kiến thức và những kỳ thi được
nối đuôi sắp tới!
Để bản thân này không hổ
thẹn với đất nước mình đang sống, tôi – Phạm Minh Luân YT44 sinh viên trường Đại học Y Dược Cần Thơ sẵn sàng ra quân khi Tổ quốc!
Phạm Minh Luân - Lớp YT k44