Kết thúc của hành trình là bắt đầu của hành trình khác…
Lượt xem: 355
Sau những tháng ngày chiến đấu trong đội hình lấy mẫu cộng đồng nhiệt huyết cùng đồng đội thì giờ tôi đã trở lại với với giảng đường, với bài vở. Mọi thứ thoáng qua, cũng nhanh thật, hành trình tình nguyện đó đã khép lại nhưng những kỷ niệm, những cảm xúc vẫn tồn tại, chân thực đến từng ánh mắt, nụ cười và giọt nước mắt khẽ rơi lúc nào không ai biết, chỉ khi giọng bạn nghẹn ngào, nức nở đồng đội mới nhận ra.
Thực
tế là vậy, khi ấy chúng ta đã quá mệt để có thể nhận biết sự khác thường từ
người đồng đội, cũng chỉ là lời khuyên nhỏ, một cái vỗ vai ân cần như thay tất
cả những lời muốn nói và mong muốn đồng đội hãy mạnh mẽ lên. Có những lúc, tôi
đã làm lơ mọi chuyện, mặc kệ lời nói nặng nhẹ từ người khác thế nào, mệt
rồi, không thể giải thích nỗi, mình còn phải hoàn thành nhiệm vụ. Có những lúc
niềm vui đến cũng ngập tràn, là hay tin mình có quà, có sữa, có bánh, được
người dân tặng quả mít, quả cam hay biết rằng nhiệm vụ đã kết thúc và địa
phương có kết quả 100% âm tính với SARS-CoV-2.
Tôi
bắt đầu xông pha từ chiến dịch Cần Thơ Xanh 1, qua khoảng thời gian
đắn đo suy nghĩ, tôi đã xách balo với đầy đủ hành trang và đi, không xin
phép gia đình, không còn sợ sệt trước những nguy hiểm từ dịch bệnh Covid- 19
này nữa. Tham gia đội hình, tôi được sống môi trường tập thể, nơi có những
người bạn, có leader là một bạn nữ nhỏ nhắn nhưng lại đầy bản lĩnh, gánh trên
vai nhiệm vụ chỉ dẫn đồng đội và chịu mọi trách nhiệm là đầu tàu cho cả đội;
Bạn leader ấy hiền lành, kiên cường lắm, khi làm việc thì ít nói, nhưng sẵn
sàng đứng ra bảo vệ đồng đội trước những bất lợi, lúc nguy nan. Sau chuyến đi
ấy, chúng tôi tách nhau, trở về dọn dẹp lại nơi phòng trọ đã bám đầy bụi. Tôi
thì đã đủ khả năng trở thành một leader, đứng ra chịu trách nhiệm cho đội hình,
vì thế mà tôi lại tham gia chiến dịch Cần Thơ Xanh 2, hỗ trợ Kiên Giang. Đứng
dưới vai trò là một leader, tôi thấy mình phải có kinh nghiệm thực chiến, khả
năng giải quyết tình huống, sự bình tĩnh, ứng xử tốt, dẫn dắt được đội hình như
là cô bạn leader ngày trước của tôi.
Tôi
có được trải nghiệm đi lấy mẫu trên một chiếc “chẹt sắt” dưới trời mưa lất
phất, tiếng máy nổ đều đều trên mặt sông, ghé từng điểm từng điểm, đường thì
sình lầy, chân mang thêm bọc nilon và cứ bước, chiếc bọc thì cứ muốn dính
lấy mặt đất, chân thì bước tiếp, bước đến khi tai nghe được câu “điểm cuối rồi
con” vang lên từ một chú cán bộ địa phương, lúc đó lòng mình mới nhẹ hẳn, bỏ
được một hòn đá to; Bởi trong lòng luôn lo sợ, sợ rằng trời sẽ mưa to lên, sợ
biến cố bất ngờ mà tôi không xoay sở kịp, sợ rằng đồng đội không chiến tiếp
được, sợ rằng không hoàn thành nhiệm vụ ảnh hưởng đến những đội tình nguyện
khác,… Nhưng tôi vẫn luôn tin là sự cố gắng của đội sẽ nhận lại những điều tốt
đẹp.
Tấm
ảnh chụp vội từ chú cán bộ địa phương được trong lúc di chuyển giữa các
điểm lấy mẫu, lúc chuẩn bị tháo phòng hộ; Bởi lúc đó cả đội không cần
phải nhanh tay, không bị stress, tâm trạng trở lại vui vẻ, thoải mái và ăn
ảnh hơn.
Team cùng nhau xốc lại tinh thần trên
"chẹt sắt" để di chuyển đến điểm lấy mẫu tiếp theo
Hoàn thành nhiệm vụ lấy mẫu một ngày tại
Phường Bình Thủy
Trời nắng đẹp trên con đường chạy dài mãi, đi
rồi sẽ đến
Trong
suốt chặn đường chống dịch đó, tôi được gặp gỡ và kết thân với rất nhiều bạn
mới, người anh, người chị, được học hỏi thêm về kiến thức, kinh nghiệm, kỹ năng
sống; Điều mà chỉ có đi và trải nghiệm mới có được và tôi càng tin vào lựa chọn
"đi" lúc đó của mình. Tôi thấy mình kiên nhẫn hơn, chịu đựng
tốt hơn, cởi mở hòa nhập với mọi người.
“Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”
Tôi
không chắc rằng trải nghiệm của tôi giống với mọi người, nhưng tôi chắc rằng
khi bạn bỏ một cái gì đó đi bạn sẽ có lại một cái khác, biết đâu nó lại vô cùng
tuyệt vời và người thấy được điều tuyệt vời đó, là chính bạn.
Hứa Văn Hửu – Lớp YM khóa 44