Kết thúc một chuyến đi và sinh nhật đặc biệt giữa mùa dịch
Lượt xem: 391
Ánh nắng buổi sớm mai hòa cùng chút lành lạnh của những cơn gió heo may tháng 12 làm tôi choàng tỉnh giấc, cố nheo nheo mắt định thần lại tôi hướng tầm nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường, đồng hồ đã điểm 7 giờ. Tôi giật bắn người, thầm khiển trách bản thân, sao hôm nay mình lại dậy muộn như vậy được, mỗi ngày có biết bao bệnh nhân F0 chờ mình phát thuốc để kịp uống trước bữa ăn, có biết bao nhiêu bệnh nhân mới mà mình phải gọi điện. Vì sự dậy muộn của mình đã làm mất biết bao thời gian để làm được cả tá việc. Cắt ngang dòng suy nghĩ tôi vội phóng như bay từ căn gác xếp trọ của mình xuống, đang vội vã chuẩn bị đánh răng tôi chợt ngẩn ra, mình đang ở trọ, chuyến đi tình nguyện 3 tuần của mình cùng 3 người đồng đội đã kết thúc, chúng tôi mỗi người đã trở lại nhịp sống hằng ngày của mình, tôi có thể ngủ nướng tùy thích, ăn những món tôi muốn ăn,…mà sao tôi lại thấy không quen và chạnh lòng đến thế.
Nhớ lại những ngày đầu đi chống dịch, 4 con người chúng tôi (tôi, Tâm , Nhật và Duy Anh) với 4 tính cách khác nhau, mỗi đứa đều là con út trong gia đình nên được cưng chiều từ bé, ăn uống bình thường đều khá kén chọn. Nhưng chúng tôi với vai trò là một sinh viên Trường Đại học Y Dược Cần Thơ, ngay từ giây phút cả 4 chúng tôi đặt chân đến phường Thuận Hưng này, thì chúng tôi biết mình đang ở trên ở “chiến trường”, “chiến trường” ngay giữa thời bình, nơi mà chúng tôi phải giành giật từng hơi thở cho bệnh nhân F0. Không còn là những cậu ấm cô chiêu chúng tôi dần quen với những bữa ăn vội vã. Có những ngày hai bạn nam nhóm tôi là Duy Anh và Phát Nhật phải lấy mẫu đến tận trưa, đồng hồ điểm 11 giờ rồi 12 giờ, tôi và Tâm ngồi bên mâm cơm để đợi hai bạn về cùng ăn. Tôi nhìn Tâm, Tâm nhìn tôi, rồi chúng tôi cùng nhìn về phía mâm cơm, mâm cơm trên bàn lúc nãy còn nóng hỏi nghi ngút khói, nay đã nguội lạnh từ lâu, chợt lòng hai đứa có chút thấp thỏm, không biết 2 bạn lấy mẫu đến đâu rồi, có xảy ra vấn đề gì không. Tiếng chuông tin nhắn vang lên ting…ting, mở tin nhắn lên thấy dòng chữ:” hai bạn ăn trước đi lát tụi tui về ăn sau, bệnh nay đông tụi tui mới lấy mẫu xong, tháo đồ bảo hộ mới nhắn tin được”. Lòng tôi chợt vui vì 2 đồng đội của mình thật sự rất giỏi, tuy còn là sinh viên nhưng tinh thần trách nhiệm của họ rất cao, họ đã làm nốt việc mà không bỏ dỡ hay kêu than, bộ đồ bảo hộ nóng đến mức nào, bận vào người khó chịu đến mức nào, chắc hẳn ai đã mặc 1 lần sẽ không quên. Đồng thời tôi cũng rất buồn vì tầm mắt tôi dán chặt vào ba chữ “nay bệnh đông”, ba từ đó đồng nghĩa với việc lại có nhiều F0, như nhắc tôi nhớ đến những ánh mắt hoảng hốt có, đau buồn có, bơ vơ có của những bệnh nhân F0, hình ảnh đó làm lòng tôi ẩn ẩn đau. Tôi và Tâm chừa phần lại cho 2 bạn nam rồi cố ăn cho thật nhanh để chiều có sức mà tiếp tiếp tục làm nhiệm vụ của mình- gọi điện tư vấn, phát thuốc cho bệnh nhân.
Bữa cơm vội giữa mùa dịch
Mang bình oxy để hỗ trợ người dân
Những
góc ảnh lưu lại hành trình 3 tuần
Cứ
thế ngày lại ngày trôi qua, sau những giờ làm việc mệt nhoài.4 đứa ngồi quây quần
bên nhau kể nhau nghe về mẩu chuyện vụn vặt trong lúc làm việc, những bữa ăn
đơn sơ đó vô tình trở thành mỹ vị nhân gian tự bao giờ.Vào những ngày cuối cùng
trong lúc thực hiện nhiệm vụ tôi có giấu một bí nhật nhỏ trong lòng đó là sắp đến
sinh nhật của mình. Nếu là những năm trước tôi đã lên kế hoạch để có 1 buổi
party hoành tráng với đám bạn. Nhưng với tình hình dịch bệnh phức tạp, tôi lại
mang nhiệm vụ trên người thì chút niềm vui nhỏ vậy tôi đành gác lại cho năm
sau. Cứ ngỡ mọi việc sẽ lặng lẽ trôi qua nhưng không ngờ vào buổi tối hôm sinh
nhật của tôi, ba đồng đội của tôi đã cùng nhau hát vang bài happy birthday cùng
chiếc bánh kem xinh xắn mà hai bạn nam nhóm tôi phải cố gắng tranh thủ lấy mẫu,
rồi chạy đi chạy lại mấy vòng tìm chỗ để mua nó. Sinh nhật năm nào cũng diễn
ra, năm nào cũng được tổ chức nhưng duy chỉ có sinh nhật năm nay là đặc biệt hẳng,
từ địa điểm diễn ra bữa tiệc đến điều ước sinh nhật năm nay của tôi cũng đặc biệt
nốt- tôi ước rằng dịch bệnh nhanh qua cho chúng tôi nhanh chóng trở lại giảng
đường để gặp nhau thay vì chỉ nhìn thầy cô, bạn bè qua cái màn hình máy tính.
Chiếc bánh sinh nhật đầy ý nghĩa
Cứ ngỡ 3 tuần là ngắn ngủi nhưng khi chuẩn bị rời đi và bàn giao nhiệm vụ lại cho nhóm mới. Cả 4 chúng tôi đều bịn rịn khi phải nói lời tạm biệt với các anh chị và cô chú tại trạm y tế- những người đã giúp chúng tôi rất nhiều trong chiến dịch lần này. Đồng thời chúng tôi cũng đã quen với việc sống cùng nhau, sáng nào cũng í ới lôi nhau dậy đi ăn sáng, chọc ghẹo nhau để giảm bớt căng thẳng,chăm sóc, bảo vệ lẫn nhau. Nay mỗi đứa phải trở về căn trọ của mỗi người khóe mắt đứa nào cũng cay cay.
Những đồng đội 3 tuần cùng nhau chiến đấu với COVID
Trở
lại thực tại tôi biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, có những điều tôi làm được,
những điều thì chưa. Nhưng chắc chắn việc tham gia trạm y tế lưu động Thuận
Hưng là một phần kí ức đẹp trong tôi. Cùng với đó là một cái sinh nhật ngập
tràn ý nghĩa, cùng những người bạn tuy bằng tuổi nhưng họ làm tôi ngưỡng mộ và học
hỏi từ họ rất nhiều- về tình bạn, lòng yêu thương, tinh thần trách nhiệm,biết
quan tâm và chăm sóc những người xung quanh, đúng như câu: “lúc bạn cho đi
chính là lúc bạn được nhận lại”.
Trần Kim Anh - Lớp YF khóa 43