Ký ức đủ đẹp sẽ trở thành một giấc mộng êm
Lượt xem: 336
Hôm nay Cần Thơ lại rỉ rả những giọt mưa đầu tháng 10, cảm giác se lạnh và hương vị trong lành lan tỏa khắp không gian như kéo tôi choàng tỉnh dậy. Đúng rồi, tôi vừa mơ. Tôi thấy mình quay về những ngày ấy - ngày chúng tôi đi chống dịch.
Trong cơn mơ những mảng kí ức hiện lên rõ mồn một như ai thêu ai dệt. Vẫn khuôn mặt đó, giọng nói đó, đồng đội của tôi, thân thiết không gì bằng. Tôi thấy tôi đứng từ xa nhìn về phía mái hiên nhà kia, có ba con người đang mặc PPE đứng dí sát vào trong tránh những làn mưa trút như xối xả. Tôi nghe họ bảo nhau rằng: “Lạnh một chút rồi sẽ ổn thôi!” Ông trời như cảm thông được chút nỗi lòng nên mưa có phần tạnh để họ nhanh chóng thay trang phục phòng hộ, vừa thay xong trời lại mưa, còn nặng hạt hơn trước như bù lại “phần lãi” ông vừa “cho vay” khi tạnh vậy. Nhưng dù mưa gió có thất thường đến đâu cũng không làm nao núng những con người ấy được. Âm thanh của tiếng cười như khỏa lấp cả tiếng mưa. Rồi họ ngồi xuống chia nhau những hộp cơm vội, chiếc bụng cồn cào được lấp đầy khiến đôi mắt cũng híp lại vì vui. Có đứa chưa kịp đưa muỗng cơm lên miệng thì “ào” một phát mưa tạt thẳng muỗng cơm vào mặt, tiếng cười của hai đứa còn lại thánh thót chẳng khác gì tiếng sấm trong mưa!
Dù mai này mỗi người
mỗi nơi nhưng vẫn thân thương gọi nhau “đồng đội”
Trêu nhau là vậy, nhưng trong công việc vẫn luôn là
những người đồng đội nghiêm túc và chân thành. Chúng tôi ý thức được cận kẻ tầm
quan trọng của công việc mà mình đang làm. Mỗi thao tác đều phải chuẩn, mỗi mẫu
lấy đều phải đạt, và mỗi hành động đều phải đảm bảo an toàn cho cả bản thân và
người dân. Đẩy chiếc xe lưu động lấy mẫu dưới trời nắng gắt, ba chiếc bóng hiện
trên đường rõ nét là những chữ “Tâm”.
Ảnh chụp vào giờ nghỉ
trưa khi vừa tan ca sáng. Chiếc
xe đẩy đã hỗ trợ rất nhiều trong công tác lấy mẫu vừa qua.
Giấc mơ chuyển cảnh, tôi nghe đâu đó tiếng “Cảm ơn” đằm thắm,
quay đầu lại thấy một bà cụ đang trìu mến cảm ơn bạn thanh niên lấy mẫu. Lòng
tôi chợt êm dịu đến lạ thường. Chúng tôi đi qua bao con hẻm, gặp bao
nhiêu người, người thấu hiểu cũng có, người không cảm thông cũng nhiều. Những
hôm gặp được cô chú anh chị động viên mình, cả đội như được tiếp thêm sức mạnh.
Thực tế chứng minh một điều, niềm vui xuất phát từ tình người mới thực là những
niềm vui vô giá.
Có một chuyện đến nay tôi vẫn chưa dám kể với đồng đội mình.
Ngày lấy mẫu hôm ấy, tôi đã đứng và khóc. Những cảm giác chôn sâu trong lòng
như được thời trỗi dậy. Giây phút nhìn thoáng qua, tim tôi như dừng một
nhịp. Mẹ! Giống mẹ quá! Chỉ khoảnh khắc ngắn ngủi lấy mẫu cho cô, hình ảnh mẹ
như xuất hiện ngay trước mắt tôi, nỗi khắc khổ hằn sâu trên gương mặt. Tôi mơ
tưởng được mẹ nhìn, được mẹ gọi tên, nhưng tất cả cũng chỉ là ảo mộng, tôi trở
về hiện thực, lòng ngực siết chặt, nước mắt tuôn rơi. Chắc là tôi có chút ỷ thế
vào bộ trang phục kín mít đang mặc nên được nước khóc mãi. Khóc cho nỗi nhớ
nhung và khóc cho sự bất hiếu trong những năm dài tháng rộng xa nhà. Lần đầu
tiên đứng khóc giữa chốn đông người mà không sợ một ai biết, không một tiếng
nấc, không một tiếng sụt sịt, chỉ có âm thanh của những giọt nước lăn dài trên
má, nhưng tiếc rằng đó lại là một loại vô thanh. Khi tham gia tình nguyện tôi
chẳng dám nói với gia đình, lý do thì chắc rằng ai cũng hiểu. Làm sao an lòng
đi khi cha mẹ cứ thao thức lo cho con. Hôm nay con đi vì ngày mai tốt đẹp hơn,
ngày mai an bình cho mọi người dân trên đất nước. Đôi bàn tay con bé thật,
nhưng hàng triệu, hàng vạn đôi bàn tay như thế sẽ tạo nên sức mạnh to lớn không
ngờ.
Và rồi tôi tỉnh dậy với đôi mắt ướt đẫm những giọt mưa. Bên kia
dãy trọ vang vang tiếng nhạc:” Đoàn Vệ Quốc Quân một lần ra đi, nào có xá chi
đâu ngày trở về,...” thật hào hùng và cũng thật mãnh liệt làm sao…
Lâm T. Ngọc Nguyên - Ký ức An Hòa , Chiến dịch Cần Thơ Xanh lần 2