Mái nhà chung của chúng tôi bệnh viện dã chiến số 1
Lượt xem: 517
Tôi là người con trên mảnh đất Tây Ninh, sống và lớn lên ở Tây Ninh. Sau khi tôi bước chân xuống Cần Thơ còn rất nhiều bỡ ngỡ. Tôi sống và học tập tại Cần Thơ. Cho đến một ngày chuyện không mai đã xảy ra đến với Cần Thơ đó là bùng dịch lại bắt đầu.
Đó là kẻ thù lớn nhất của chúng ta là con virus corona.
Ngay lúc đó có nhiều bạn đã xung phong trong tuyến đầu chống dịch và các y bác
sĩ cũng vậy. Ngay lúc đó em cũng nghĩ đến mình nên làm gì giúp ít cho xã hội và
gia đình, mình làm gì khi còn tuổi trẻ. Em cũng theo dõi tin tức mỗi ngày và
trong lòng thấp thoáng lo sợ vì ngày nào cũng có ca tăng lên và số ca tử vong mỗi
ngày. Tình nguyện viên và các y bác sĩ đã cố gắng chống dịch đôi khi phải đổi cả
mạng sống của mình vì con virus ấy. Cái quý nhất của người chúng ta là sự sống.
Cuộc đời của con người chỉ sống có một lần, mình sống sau cho khỏi uổng phí, ân hận khi không còn nhịp thở và tim ngừng đập.
Vì vậy em đã quyết định lên đường đăng kí chống dịch. Em đã giấu gia đình là em
đi chống dịch em biết như vậy là sai nhưng vì không muốn gia đình biết và lo sợ
cho em, em đã âm thầm thầm lặng đăng kí chống dịch.
Ngày em vào trường tập huấn cho công việc, còn nhiều cái bỡ ngỡ và em cũng là sinh viên năm nhất chưa biết gì nhiều về chuyên ngành nhưng em đã cố gắng học hỏi. Cho đến khi lần đầu tiên em bước vào công việc là tại khách sạn Cửu Long. Khi bước vào công việc, công việc của em đó là đi phun khuẩn. Trước khi phun em đã phải mặc bộ PPE trên người, mặc bộ đó phải đúng bước và khi cởi ra cũng phải đúng bước không thì nguy cơ cao lây nhiễm, em cũng sợ nhưng em đã phải rất kĩ lưỡng trong công việc của mình. Khi vào công việc mang trên người máy xịt khá là nặng tuy công việc rất mệt những giọt mồ hôi trên lưng tuông ra nhưng em rất vui vì mình được giúp cho mọi người trong xã hội một gì đó có lần em đã muốn xỉu khi làm nhiệm vụ đó vào lúc là chuẩn bị sang buổi trưa mọi người cùng nhau cố gắng làm cho xong em cũng đã gắng sức mình làm và làm mọi người cho xong nhưng gần xong em làm hết nổi em xin các anh ra thay đồ và nghĩ đúng là làm việc đó không sướng gì đôi khi muốn khóc luôn. Công việc em đã xong và quay về khu ở, ăn cơm và sinh hoạt cá nhân. Ngoài việc em đi phun khử khuẩn còn phụ mọi người xử lí đồ vải đôi khi đem đồ vải ra phơi những cơn mưa bất chợt kéo tới ai nấy cũng chạy ra gom đồ vô không thôi là làm lại từ đầu. Những tháng ngày cùng các anh chị làm nhiệm vụ tại kiểm soát nhiễm khuẩn rất vui, nhất là vào buổi tối các anh chị tại tổ chức ca hát và tổ chức trò chơi rất vui. Em còn không ngờ là mình lại vô làm nhiệm vụ trong đây rất vui. Đây là em đang trên đường phục vụ ngoài cộng đồng.
Đang trên đường đi làm nhiệm vụ tại Khách Sạn Cửu
Long
Cho tới khi em được nhận lệnh lên đường phục tại Bệnh Viện
Dã Chiến Số 1. Trong lòng em lúc đó vừa phấn khởi vừa lo không biết mình vô đó sẽ làm ra sao đây
vì nó khá nguy hiểm hơn ngoài nguy cơ cao tiếp xúc với F0 nhiều nhưng vì mọi
người em luôn nghĩ tích cực. Tuổi trẻ nên làm gì
để đời, cuộc đời thật ngắn không biết ngày mai chúng ta sẽ ra sao, hãy sống hết
mình những ngày còn hơi thở và trái tim đập và sau đây là câu chuyện em ở Bệnh
Viện Dã Chiến Số 1 đầy ý nghĩa và hạnh phúc
Bệnh Viện Dã Chiến Số 1 - 14/09/2021
Ngày này là ngày em bước vô bệnh viện dã chiến đầy hồi hộp lo lắng. Khi bước vào môi trường đó luôn luôn kĩ lưỡng trong quá trình ở và quá trình sinh hoạt kể cả khi làm nhiệm vụ. Vào đó vào buổi sáng và em nhận được ca của em là ca tối để thực hiện nhiệm vụ. Em háo hức để tới ra của mình để thực hiện nhiệm vụ như thế nào và cuối cùng cũng đã vô ca của em em khoác lên mình bộ PPE cấp 4 khi mặc vào nó không sao nhưng khoảng thời gian khá nóng nóng hơn bộ PPE em mặc cấp 2 khi thực hiện nhiệm vụ tại Khách Sạn Cửu Long. Chưa ra làm nữa mà lưng em toát cả mồ hôi em không biết mình ra làm nhiệm vụ sao đây nhưng em vẫn cố gắng mặc PPE không đơn giản tí nào mặc phải đúng cách cả khi cởi ra cũng vậy, khi trong quá trình chuẩn bị để lên ca đêm thì em đã được dặn kĩ lưỡng khi ngoài đó nhưng khi ra đó sẽ có các anh đi chung hướng dẫn công việc đầy mệt nhọc nhưng vui khi mình làm được gì đó cho mọi người. Khi ra tới đó mặt em ngơ ngác khi nhìn các anh chỉ dẫn và từ từ đã hiểu chuyện. Các anh chỉ dẫn làm đồ sạch tới đồ dơ vì chúng em là đội Kiểm Soát Nhiễm Khuẩn nên chỉ việc xử lý đồ bệnh nhân và phun khử khuẩn. Các anh chỉ rất tận tình chỉ từng li và từng tí không bỏ soát bước nào và khi làm công việc thật là mệt nhọc cho tới khi xong công việc là lúc đó tầm 20h trời cũng đã tối khoảng thời gian đó mọi người bước vào giờ nghỉ ngơi và em và các anh xuống ca và tới lúc thay đồ các anh đã dặn rất kĩ các em phải thật kĩ lưỡng trong quá trình thay đồ. Các anh nói “Các em có thể sai trong lúc mặc đồ nhưng lúc cởi đồ không được sai vì nó rất là nguy hiểm trong lúc ta mặc là ta ở khu sạch nhưng khi đã là xong công việc đồ chúng ta đã dơ vì vậy phải kĩ trong các bước nha các em” em cũng đã nghe theo và cởi đồ cuối cùng em cũng xong công việc, công việc thật mệt nhưng em thấy vui hôm đó vì mọi người rất vui vẻ với em chỉ công việc và căn dặn em đủ điều vì em là khóa năm nhất K46 nên các anh phải dặn như vậy một ngày đầy vui vẻ và thật ý nghĩa.
Bệnh Viện Dã Chiến Số 1
- 16/09/2021
Nơi đây ăn uống cũng không mấy khó ăn, mọi bữa ăn đều đầy đủ ba bữa sáng trưa chiều có khi lại cho thêm bữa tối, nơi đây mọi người lo đều đầy đủ thức ăn cũng ngon, mỗi khi nhận cơm đều có người đem lại. Đôi khi có cho thêm bánh, nước ngọt và trái cây. Khi em không lên ca thì em ra xếp đồ phụ mọi người những bộ đồ Scrubs để lên ngăn cho khi mọi người ra ca mặc vào không có mặc đồ cá nhân đôi khi rất vui vì khi sống chung với gia đình với người thân em cũng đã từng xếp như vậy nên mọi việc rất quen thuộc đối với em hihi. Công việc đó không nặng là mấy nhưng nó thể hiện mình sự khéo léo như thế nào trong quá trình mình xếp. Xếp đồ em lại nghĩ về người mẹ của mình là người lo cho mình trong từng miếng ăn giấc ngủ kể cả việc xếp đồ cho mình cũng vậy. Và tối đến vào ngày hôm đó em nhận được cuộc gọi điện thoại từ người thân đó không ai khác đó là mẹ em người đã nuôi lớn em ngày hôm nay, mẹ em điện hỏi thăm em “Đại ơi con có khỏe không hôm nay con như thế nào rồi, có ra ca không con, ráng giữ sức khỏe đó nhe con” khi em nghe xong những lời mẹ nói em đã rất thương mẹ rất nhiều và em trả lời mẹ rằng “Mẹ ơi con khỏe con làm xong nhiệm vụ con về, ba mẹ ở nhà vẫn khỏe chớ” Tuy cuộc thoại không nhiều nhưng nó đã là ấm lòng vì em đã 5 tháng chưa về nhà kể từ khi Cần Thơ bùng dịch đêm đó em cũng đã khóc vì nhớ nhà, nhớ gia đình của em, vì em đi xa chưa bao giờ xa gia đình quá 3 tháng, nhưng nhớ thì nhớ nhưng mà em phải làm tròn nhiệm vụ của em mới được về, đêm đó trời thật đẹp đối với em. Cuộc sống xa nhà thật vất vả. Sao khi em gọi gia đình em xong em có buồn xíu, em sau đó chơi cùng các anh chị cùng phòng nói chuyện kể nhau nghe về những buổi học trên giảng đường cùng với thầy, cô và học như thế nào các anh chị chia sẻ rất vui đôi khi các anh chị nói vui năm nhất chơi đi em năm nhất nhẹ nhàng lắm. Nhưng em biết các anh chị đang nói vui thôi, phải cố gắng dù kết quả ra sau phải cố gắng để không hối tiếc đêm hôm đó thật vui khi cùng nói chuyện tâm sự cùng các anh chị. Có anh đã chọc em ghép em cùng với con chị kia. Nhưng những lời ghẹo đó thật vui. Khi ở chung với mấy anh chị đó mới biết anh chị đó vui như thế nào. Có một anh tính y như anh 2 em ở nhà luôn đó anh Hậu tuy ít nói nhưng anh luôn để ý trong công việc rất tỉ mỉ anh Hậu cũng rất lo cho em. Khi em đi vô đây đúng là có nhiều cái bất ngờ thiệt các anh chị rất nhiệt tình. Đôi khi các anh chị còn tổ chức trò chơi cho đỡ buồn. Có các anh chị em cảm thấy mình đỡ nhớ nhà hơn lúc chưa đi em cứ nghĩ là à mình vào làm nhiệm vụ thôi chắc chán lắm đây, nhưng không vô có các anh chị khóa trước rất vui, đêm hôm đó thật là vui đối với em. Khi buồn nghĩ về gia đình nhưng có các anh chị đó cũng làm em nhẹ bớt đi phần nào về gia đình em ở quê. Đặc biệt phòng em có bộ đàm có gì là mọi người cầm giúp là nói vào bộ đàm ví dụ như phun khuẩn trên khu hành chính đôi khi đang nghỉ trưa nhận nhiệm vụ phải đi làm liền.
Đêm tối bệnh viện dã chiến số 1
Buổi chiều bệnh viện dã chiến
Bệnh Viện Dã Chiến Số 1 - 18/09/2021
Lại một ngày em nhận lên ca, em lại lên ca trưa cùng với
một anh đó là anh Lộc anh này rất kĩ lưỡng trong công việc. Em ra ca cùng anh ấy
rất là vui, anh ấy giành làm mọi công việc, không vì vậy mà em không làm, anh ấy đã chia ra làm, em làm đồ sạch anh ấy nhận làm đồ dơ vì
nó rất là nguy hiểm hơn đồ sạch. Anh ấy rất vui vẻ, hòa đồng với em. Công việc của anh ấy làm đồ dơ là đi xử lí đồ bệnh nhân rồi giặt cho bệnh nhân, rất là nguy hiểm còn em thì đi lấy những bộ đồ Scrubs
đem vào phơi trên những sào. Em lên ca cùng anh Lộc trên ánh nắng chói chang, bộ đồ đã nóng rồi còn gặp lên ca vào buổi trưa nữa xử lí
đồ xong em lại đi lấy ủng, dép, nón đem ra phơi những thứ đó được ngâm qua Clo
nên đã được xử lí mình lấy ra và chỉ đem phơi. Công việc đó nói chung không nặng
cũng không nhẹ, nhưng cũng rất cực, cực nhưng vui.
Hai anh em cùng lên ca
Đang đem nón ra phơi trong BVDC
Đang trong nhà giặt của BVDC
Bệnh Viện Dã Chiến Số 1 - 21/09/2021
Ngày này là em nhớ nhất trong thời gian em đi bệnh viện
dã chiến số 1 vì ngày này cũng chính là ngày Trung Thu xa nhà. Tuy xa nhà nhưng
mọi người ở đây vẫn tổ chức Trung Thu Dã Chiến một trung thu đầy ý nghĩa. Được
bánh trung thu. Được các anh tổ chức vui chơi. Lần đầu tiên trung thu xa nhà đầy
ý nghĩa. Nhớ về gia đình nhớ về ba mẹ có nhớ thật nhưng có anh chị ở đây tổ chức
vui chơi làm em cũng xoa dịu nhẹ nỗi buồn đi.
Tổ chức Trung Thu tại Bệnh Viện Dã Chiến Số 1
Tổ chức Trung Thu tại Bệnh Viện Dã Chiến Số 1
Bệnh Viện Dã Chiến Số 1 - 27/09/2021
Vào ngày này cũng chính là em chuẩn bị về, vào sáng sớm
lúc 6h mọi người kêu dậy đi test để lấy kết quả cho về cách ly, mọi người ai
cũng lo lắng hồi
hộp không biết kết quả sau đây, trong đó có em cũng lo lắng không biết kết quả
sau đây. Có anh vì lo mà bỏ cả bữa trưa ăn không nỗi, vì có anh tiếp xúc F0 rất
nhiều nên rất là sợ không biết sau đây. Và cuối cùng sau khi 16h chiều nghe tin tất cả mọi người
đều có kết quả âm tính, ai cũng mừng, trong lòng rất là vui. Chuẩn bị về cách ly mọi người sửa soạn
đồ và chuẩn bị hành quân lên đường về cách ly và cuối cùng em và mọi người cũng
xong nhiệm vụ của mình.
Chuẩn bị lên đường về khu cách ly
Tạo kiểu thả tim chụp hình khi chuẩn bị về
cách ly
Một ảnh xịn xò cho chuẩn bị lên xe
Cuối lời gửi đến các anh, chị đi Bệnh Viện Dã Chiến Số 1 cùng em, em xin cảm
ơn anh, chị trong thời gian qua đã cùng em làm nhiệm vụ vui có, buồn có, nhưng
vui nhiều hơn buồn. Tuổi trẻ mà em luôn thử sức mình, em biết em mới là năm nhất
đi rất nguy hiểm nhưng không thử sức mình sao biết mình không làm được. Em xin
cảm ơn tất cả mọi người. Em xin chúc cho chúng ta hết đại dịch và có
được cuộc sống tươi đẹp hơn. EM CẢM ƠN.
Đặng Văn Đại – YD khóa 46