Màu xanh vùng đất Tây Đô
Lượt xem: 109
Vùng đất Tây Đô mà cứ khi nhắc đến chắc hẳn ai cũng sẽ có nhiều kỉ niệm thật đẹp về tình người ở nơi đây. Những tính từ đôn hậu, chất phác, thật thà, dễ mến... có thể gói gọn qua con người miền Tây nói chung và người dân Cần Thơ nói riêng.
Nhưng họ - những con người đôn hậu ấy đã và đang
gánh chịu nhiều hậu quả nặng nề của cơn đại dịch Covid-19 , Cần Thơ không còn tấp
nập người qua lại , những khu chợ sầm uất đông nghẹt những tiếng hò hẹn bị thay
bằng sự vắng lặng; hiu quạnh đến lạ thường; phố phường cách nhau; nhà nhà cách
nhau chỉ vì đảm bảo an toàn của bản thân và làm theo qui định phòng chống dịch,
quy tắc 5K cũng được mọi người thực hiện thật nghiêm túc nhưng tình hình dịch bệnh
lúc bấy giờ ở vùng đất Tây Đô vẫn chưa ổn “ Thật sự chưa ổn!”. Từ xưa đến nay, khi
đất nước chúng ta gặp hiểm nguy thì luôn có những anh hùng xuất hiện, chúng ta
vẫn hay nghe câu “ Thời thế tạo anh hùng!” mà mọi người truyền tay nhau . Nói
không ngoa khi chúng ta có thể gọi những tình nguyện viên , những nhân viên y tế
ở tuyến đầu chống dịch , tham gia hỗ trợ cộng đồng như hiện nay là những người
anh hùng thật sự. Chống dịch là một trách nhiệm, nhiệm vụ bật nhất không của riêng ai, mà của tất cả mọi
người. Chắc hẳn, mỗi cá thể đang sinh sống, học tập và làm việc tại nơi đây, là
một mảnh ghép nhỏ ở thành phố này sẽ rất đau lòng khi nhìn thấy một Cần Thơ
không khoẻ! Một Cần Thơ đang cố gắng chống dịch thật quyết liệt để đem lại một
màu xanh hi vọng đúng nghĩa. Là một sinh viên thuộc ngành Y của trường đại học Y dược Cần Thơ- một ngôi trường uy tín đầu
ngành sức khỏe ở đồng
bằng sông Cửu Long, tôi cảm thấy bản thân thật đáng tự hào khi một thành viên
bé nhỏ này được chung tay với các bạn sinh viên hỗ trợ công tác chống dịch.
Hình ảnh các Y, Bác sĩ, tình nguyện viên nơi tuyến đầu chống dịch phải mặc những
bộ quần áo bảo hộ, đeo gant tay, khẩu trang kín mít dưới thời tiết nắng nóng khắc
nghiệt, vất vả chăm sóc bệnh nhân, với tâm niệm tất cả vì sự bình yên của đất nước và
hạnh phúc của nhân dân, luôn là những hình ảnh đẹp càng tiếp thêm sức mạnh tinh
thần cho bản thân mình cố gắng hơn nữa trong công tác tình nguyện của Chiến dịch
Cần Thơ Xanh 2. Từng đoàn người áo xanh cũng mang màu xanh hi vọng đến với từng
hẻm, từng nhà với tất cả hi vọng mang sự bình yên, tự do về cho thành phố của
chúng ta.
Mang trên vai là ước ao, khát vọng của nhân
dân; một trách nhiệm thật sự cao cả, tôi luôn tự nhủ bản thân phải cố gắng lên,
không được gục ngã “ Người ta làm được, mình làm được!”, cũng có đâu đó những
hi sinh thầm lặng nhưng rất cao cả. Bỗng nhiên, tôi chợt nhớ một vài câu thơ của
tác giả Vũ Quốc Tuấn :
“Nếu anh không về
Nếu anh không về trong buổi chiều nay
Em đừng buồn và lo âu quá nhé
Nhớ đón con và động viên Cha Mẹ
Bởi tổ quốc cần, anh chẳng thể ngồi yên…”
Nhớ nhà! Nhớ Cha, nhớ Mẹ...! Có những lúc tôi
cũng lo sợ, sợ vì mình là nạn nhân của Virus Corona.Nhưng tôi thấy mình chẳng
là mấy so với các chiến sĩ khác, các cán bộ, những y bác sĩ họ đã xa gia đình
và người thân của mình từ khi dịch bùng phát, họ phải cật lực, không có thời
gian nghỉ ngơi, ngày đêm trực nhật rồi còn phải đối mặt với bệnh nhân qua giây
phút sinh tử... đau lòng và thương lắm! Thương những nỗi nhớ của “ Người” nhớ “ Người nhớ”! Sự đau
xót ấy, chúng tôi thay nhau bằng lời động viên, sự lạc quan và làm mọi cách để
nụ cười luôn nở trên môi. Có những câu
nói thật ấm áp như: “ Cố lên, chúng ta sắp được về nhà rồi!”; “ Không có việc
gì khó vì có tôi luôn bên bạn”,... và cũng có những cái ôm thắm đượm tình người, những tháng ngày đó chúng
tôi xem nó như một chuyến phiêu lưu mạo hiểm mà tuổi trẻ đáng phải có, chúng
tôi có thể san sẻ từng “ Miếng cơm, manh
áo” cho nhau, có thể tâm sự về cuộc đời của nhau để không ai phải tủi thân
trong hành trình này. Tất cả đều ấy đều dễ thương vô cùng!
Những binh đoàn áo xanh đang miệt mài lấy mẫu
Làm nốt những ngày cuối cùng của chuyến công tác
Xin được tạm gác những kể lễ về sự lo âu, mệt
nhọc. Thay vào đó mình muốn nói với các bạn rằng, bản thân mình thật sự rất hạnh
phúc khi được sự tin tưởng, tín nhiệm của nhà trường nên tấm thân nhỏ bé này mới
có cơ hội được chung sức đẩy lùi Covid ra khỏi cộng đồng. Tự hào hơn nữa vì là
một trong những mảnh ghép của CTUMP, không ngờ ngôi trường mình đã và đang học
tập lại có những bạn sinh viên luôn sẵn sàng vì Tổ Quốc, không ngại hiểm nguy
vì lợi ích chung của cộng đồng- xã hội. Cảm ơn trường vì đã cho em một hành
trình trải nghiệm thật tuyệt vời, qua đó cho em học được nhiều thứ như: cách
phòng chống dịch; cách giao tiếp với người dân; cách lấy mẫu xét nghiệm;.... đặc
biệt là cách yêu thương, san sẻ của một tập thể! Cảm ơn sự giúp đỡ tận tâm của
trường, không để cho chúng em thiếu thốn bất cứ thứ gì, vật chất và tinh thần
luôn đầy đủ! Dịch Corona đã đến và cướp đi những điều vốn dĩ tươi đẹp thay vào
đó là giọt lệ, sự chia ly, sinh mệnh...Nhưng điều tồi tệ nào rồi cũng sẽ qua
thôi, chỉ cần chúng ta luôn nhận thức rõ kẻ thù là Corona và vẫn còn các chiến
sĩ anh hùng chiến đấu, đặc biệt là còn ngôi trường ĐH Y dược Cần Thơ thì chắc
chắn sẽ không thiếu người giúp sức trong công tác cộng đồng, sẽ không bao giờ bỏ
mặc sức khỏe của đất nước, của Cần Thơ. Bởi, sứ mệnh mà trường sinh ra và đào tạo
cho sinh viên chúng tôi là “ Bảo vệ sức khỏe cho con người”, không có con người
thì Cần Thơ tôi có xanh cũng trở nên vô nghĩa!
Gửi tình yêu thương đến tất cả mọi người
Tôi- Minh Luân sinh viên năm 4 Y khoa của trường
Đại học Y Dược Cần Thơ luôn sẵn sàng khi cộng đồng cần.
Phạm Minh Luân- Lớp YT khóa 44