Mình về nhé, Sài Gòn!
Lượt xem: 392
Dầm mưa dãi nắng với Sài Gòn đã nhiều ngày, tấm thân cũng đã thấm mệt và đôi chân mỏi nhừ sau những ngày miệt mài cố gắng của các thành viên đoàn tình nguyện Hồ Chí Minh chúng mình. Từ những ngày đầu Sài Gòn lâm bệnh nặng, được sự triệu tập của Bộ Y tế và lời kêu gọi của trường, bọn mình hăng hái xung phong chỉ mong có thể góp chút sức trẻ cho công cuộc bảo vệ sức khoẻ nhân dân trước tình hình bạo bệnh hoành hành.
Dù có vất vả đến mấy cũng
không thể đánh gục tinh thần thép và ý chí kiên cường của những người con đất
Việt. Từ đỏ sang vàng, từ cam hoá xanh, Sài Gòn trở mình sau hơn mấy tháng trời
chống chọi với bao đau đớn, mất mát, chia ly. Nhiệm vụ đã hoàn thành, những
ngày sắp tới, Sài Gòn cố gắng nhé, bọn mình tạm chia tay.
Hình
ảnh kỷ niệm cùng các thầy cô, cán bộ tham gia chống dịch
Ngày mình xa bầu trời Sài
Gòn, hôm đó vừa nới lỏng giãn cách. Từng con đường, con hẻm như những mạch máu
lớn nhỏ, vươn tới từng căn phòng, từng góc khuất, từng phận người - cuối cùng
đã được khơi thông khi những rào kẽm gai được dỡ bỏ. Thành phố dần khôi phục
nhịp sống dù phía trước vẫn là một chặng đường dài chưa thể nói trước. Nhưng
mình tin, bước chuyển mình lớn hôm nay là động lực to lớn để Sài Gòn cố gắng
hơn nữa, kiên cường hơn nữa để sớm ngày bước lên nấc thang “bình thường mới”.
Mình còn nhớ Sài Gòn hôm đó nắng hanh người, buổi sáng nhưng lạ thay nhiệt độ
hạ xuống thấp vì thế sẽ có những cơn gió lạnh run người toát ngang, như một lời
trách cứ chân tình, như một cái choàng tay níu lại những con người dũng cảm sau
một hành trình bảo bọc Sài Gòn vượt nạn qua cơn bão giông vần vũ. Gió xuyên qua
kẽ mắt, làm mắt mình rưng rưng. Chẳng biết vì sao lại xúc động như thế, hay tại
vì những kỷ niệm đẹp đẽ lưu giữ tại đây dẫu ngắn ngày nhưng lại khắc ghi sâu
sắc trong tâm trí của một cô gái thanh niên tuổi đôi mươi. Thì ra Sài Gòn với
mình giản dị chân chất vậy thôi, không cầu kì, hoa lệ như người ta vẫn nói. Sài
Gòn không phải miền đất hứa, nhưng chất chứa đủ đầy hạnh phúc xung quanh. Mà
chẳng thể quên được có cả những người đồng đội, những anh chị cô chú nhân viên
của trạm y tế, uỷ ban, đoàn hội,…
Hình ảnh cùng đồng đội nhận được giấy khen và
quà
Mình chia tay nhé, Sài Gòn!
Tạm chia tay những người gì mà tốt bụng quá đáng, có gì cũng cho cũng giúp,
giàu có nghèo khổ gì cũng san sẻ phần mình cho nhau. Chia tay cái sự tử tế khi
mà mình hỏi một, người ta trả lời tới tận mười, giải thích kỹ càng, hướng dẫn
chi tiết, thiếu điều xắn tay áo lên phụ mình luôn. Chia tay luôn sự tinh tế,
kiên nhẫn khi chịu nghe mình luyên thuyên không đầu không cuối. Mình sợ mắc nợ
Sài Gòn nhiều quá, mà lòng thì đặt ở một nơi xa. Mình nhớ về Cần Thơ vì mình
nghĩ đó là nơi lãng mạn nên thơ, nơi ghi dấu chân của mình những tháng năm đại
học. Phong cảnh đẹp nhất trên thế giới này cũng không so sánh được với con
đường về nhà, mà Cần Thơ có lẽ là quê hương thứ 2 của mình. Người ta thường bảo
thời điểm đẹp nhất là thời sinh viên, ở đó có nhóm bạn hoà đồng hay giúp đỡ
nhau cơn hoạn nạn, có những thầy cô tận tình chỉ bảo, có bài tập tự học đau đầu
vặn óc cả đêm, có những ngày thi căng thẳng khiến ai cũng lo sốt vó và có cả
tình cảm đặc biệt tuổi hồng khó quên… Mình về thôi, về lại với Cần Thơ biết bao
niềm thương nỗi nhớ.
Ngày mình hoàn thành cách
li, trời mưa tầm tã. Mưa như trút hết cả vết nhơ bùn mà Covid để lại bao ngày
qua. Ngoài đường đã có nhiều xe cộ qua lại, hàng quán cũng dần dần mở cửa. Bao
nhiêu cố gắng cuối cùng cũng được đền đáp, bao mồ hôi công sức vất vả của tất
cả ban ngành mà đặc biệt là ngành Y tế cũng được trả công bằng bước chuyển mình
trở lại của xã hội. Trên chuyến xe buýt, mình ước thời gian chậm lại một chút,
để được nhìn lại những gương mặt thân thuộc này, để đọng lại tất cả ký ức về
chuyến đi tuyệt đẹp của tuổi trẻ đặt vào nơi đáy tim. Dù mai sau những gương
mặt ngây ngô ngày nào sẽ vươn cánh tung bay tới những vùng đất khác nhau, nhưng
mình tin tất cả chúng mình đều mang một trái tim nhiệt huyết, sẵn sàng xung
phong trên mọi mặt trận mà Tổ quốc gọi tên. Bởi chúng mình là CTUMPER.
Nhớ thương là vậy, nhưng
cũng đến lúc ai về nhà nấy. Niềm vui không đến nhưng bất hạnh có lẽ nhân đôi
khi mà vừa về đến trọ mình nhận được tin dữ, rằng có trộm “ghé thăm” phòng mình
trong những ngày mình thực hiện nhiệm vụ. Mở cửa phòng ra là một đống hỗn độn
hoang tàn, mọi thứ bị bới tung toé, tài sản mất hết. Mình như sụp đổ sau nhiều
cảm xúc tiêu cực. Mình ngồi uỵch xuống, thẫn thờ. Mình tự hỏi tại sao lại là
mình, tại sao mình phải chịu tình cảnh này? Mình nằm đó, mỏi nhừ đến từng dây
thần kinh, mà không có lấy một ai để cảm thông và san sẻ. Thi thoảng, cuộc đời
vẫn hay dành tặng cho mình một ngày dài hỗn độn chẳng ra đâu vào đâu. Bằng cách
nào đó, những việc tồi tệ xảy ra ngay từ lúc bình minh vừa kịp len chân qua
song cửa, rồi cứ thế chen chúc nhau suốt 20 giờ còn lại đổ ập lên đầu, không
cho mình một giây bình thản. Mình nhớ nhà, nhớ mái hiên bên cái võng trưa hè
của ngoại và mấy câu chuyện ngày xưa. Mình muốn khóc quá, muốn oà lên như đứa
trẻ, rồi sẽ được ngoại dỗ dành thương yêu. Nhưng lạ thay, khi nghe cuộc gọi của
mẹ, đáy mắt đột nhiên trở nên khô ráo, giọng lảnh lót bình thản thưa chuyện
nhưng không hề yếu hèn mít ướt. Tháng 10 này, những kế hoạch hoàn toàn bị thay
đổi, mọi thứ không thể nào nằm trong kế hoạch mà mình vẽ ra. Nhưng không sao,
ngày mai mặt trời vẫn ló dạng đằng Đông, báo hiệu một ngày mới - một hành trình
mới bắt đầu. Khoảng thời gian này sẽ rất vất vả, mình mong mình không đau ốm,
buồn phiền, hay nghĩ ngợi chuyện không đâu, mong mình đủ sức, vòng tay đủ rộng,
để ôm lấy bản thân vỗ về nó từng đêm… Ngày mai là một ngày rất đẹp, mình có thể
tự đứng trên đôi chân của mình.
Kỷ
niệm cùng đồng đội trong tham gia hoạt động chống dịch
Cần Thơ, 07/10/2021 Lý
Huyền Trân
Lý Huyền Trân - Sinh viên tình nguyện Trường Đại học Y Dược Cần Thơ