Một mùa hè nhiệt huyết – Một khát vọng xuân
Lượt xem: 334
Xuất hiện cuối năm 2019, COVID-19 chính là một vấn nạn toàn cầu trong giai đoạn hiện nay. Không có “mưa bom bão đạn” ồn ào và náo nhiệt như trong chiến tranh, những con vi-rút tưởng như vô hình và bé nhỏ ấy vẫn có sức mạnh lay chuyển đất trời.
Nhắc
về những ngày tháng của tôi cùng Chiến dịch Cần Thơ Xanh, trong đầu tôi bỗng hiện
lên câu thơ:
“Bếp Hoàng Cầm ta dựng giữa trời
Chung bát đũa nghĩa là gia đình đấy
Võng mắc chông chênh đường xe chạy
Lại đi, lại đi trời xanh thêm.”
(Trích “Bài thơ về tiểu đội xe
không kính” của Phạm Tiến Duật)
Chẳng
hiểu tại sao tôi lại liên tưởng như thế nữa, nghe có vẻ kì lạ quá không? Nếu để
tôi tự lí giải và biện bạch, thì nó sẽ như thế này: Những người lính trẻ oai hùng
trên chiến trường chống Mỹ, với tinh thần lạc quan, cùng tư thế hiên ngang,
không quản nguy hiểm và gian lao, ngày đêm sẵn sàng chiến đấu. Cái phẩm chất và
quyết tâm ấy nào có khác chi với thế hệ trẻ hiện tại của chúng ta đâu? Chúng ta
cũng mong muốn đem lại “màu xanh” trên nền trời Tổ Quốc; cũng ao ước một cuộc sống
bình yên, hạnh phúc, ấm êm; cũng khao khát được chữa lành cho đất nước thân
thương biết bao. Chỉ có điều, tâm tư ấy, chúng ta hiện tại đang đặt trên “chiến
trường chống dịch” mà thôi…
Xuất
hiện cuối năm 2019, COVID-19 chính là một vấn nạn toàn cầu trong giai đoạn hiện
nay. Không có “mưa bom bão đạn” ồn ào và náo nhiệt như trong chiến tranh, những
con vi-rút tưởng như vô hình và bé nhỏ ấy vẫn có sức mạnh lay chuyển đất trời.
Bởi chỉ trong gần 2 năm, chúng đã cướp đi sinh mệnh của hàng trăm triệu người một
cách âm thầm và lặng lẽ. Có lẽ vì thế, “chiến trường chống dịch” ngày càng trở
nên khốc liệt hơn. Cần Thơ quê tôi, vùng đất tây đô, nơi “gạo trắng nước trong”
làm nao lòng du khách, đã và đang cùng cả nước vươn mình chống dịch. Khi con “Cô
Vy” ấy quay lại và làm bùng phát dịch trầm trọng vào mùa hè của năm 2021. Trường
Đại học Y dược Cần Thơ của tôi cũng đã giương ngọn cờ quyết tâm tham gia vào cuộc
chiến đó.
Nhận
được lệnh triệu tập của trường vào ngày 9/9, tôi đã cùng bạn, cùng bè đeo trên
vai chiếc ba lô con, bắt đầu một cuộc hành trình mới lạ và đầy thách thức.
Chính vì đầy mới lạ và thách thức, vào những ngày trước khi lên đường, tôi cũng
băn khoăn, trăn trở rất nhiều. Tôi lo sợ rất nhiều như mình là nạn nhân nhiễm bệnh
tiếp theo, hay bản thân không hoàn thành tốt nhiệm vụ, kể cả môi trường sinh hoạt
với những tình nguyện viên khác không hòa thuận,… nói chung là đủ điều cả. Mà
cái lo sợ của ba, mẹ tôi nó còn bao trùm lên cái lo sợ của tôi nữa…
Lúc
biết tôi nhận được lệnh triệu tập, ba mẹ tôi sửng sốt vô cùng. Lời cửa miệng của
họ chính là bảo tôi đừng đi, thậm chí còn muốn gọi điện xin được miễn cho tôi nữa
là. Nhưng ba, mẹ ơi! Con không phải là một anh hùng quả cảm, cũng không phải là
một người tài giỏi, xuất chúng thật, con chỉ là một người bình thường thôi,
nhưng con không muốn là một người tầm thường đâu ạ! Trong khi biết bao người
đang hăng hái vì được góp sức mình, những bác sĩ, y tá ngày đêm miệt mài nơi
tuyến đầu chống dịch, hay các mạnh thường quân, kể cả nghệ sĩ, người nổi tiếng
cũng đã tiếp thêm sức mạnh cho đất nước bằng những buổi từ thiện, quyên góp đầy
thiết thực. Con cũng muốn được góp sức mình, dù cho nó nhỏ bé biết bao. Và cả
nhiều bạn nhỏ năm hai, năm ba đều hăng hái xông pha thì hà cớ gì một sinh viên
năm tư như con lại rụt đầu bỏ chạy chứ! Tôi đùa thêm một câu như thế. Đúng là
tôi sợ thật, nhưng nhìn thấy nỗi lòng của ba, mẹ, tôi càng phải vững tâm. Bởi
chỉ có vững tâm mới có thể chắp cánh cho tôi thực hiện khát khao bé nhỏ của
mình. So với nguy hiểm, tôi càng sợ cảm giác áy náy và bất lực hơn rất nhiều. Và
hơn hết, tôi cũng muốn trở thành một mảnh ghép đáng tự hào của CTUMP.
Mang
trên vai lá cờ của Trường Đại học Y dược Cần Thơ, cảm tưởng như tôi đang đi đến
một chiến trường thật sự. Đó là nơi mà tôi phải dành tất cả những kinh nghiệm,
sự nghiêm túc, lòng quyết tâm, cùng tận tụy mà bản thân tích lũy được sau bao
nhiêu năm học tập và rèn luyện tại ngôi trường yêu quý này của tôi. Hứa hẹn
tham gia chiến dịch “Cần Thơ Xanh” sẽ là một cột mốc đầy ấn tượng của tuổi đôi
mươi mà tôi có.
Chuyến
đi này của tôi kéo dài một tháng, với ba tuần làm nhiệm vụ và một tuần cách ly.
Đoàn chúng tôi dừng chân ở Ninh Kiều trong tuần làm việc đầu tiên, và hai tuần
sau đó là ở khách sạn Cửu Long. Trong khi sinh hoạt và làm việc tại đây, chúng
tôi sinh hoạt là làm việc theo nhóm khoảng năm người. Từ đây, một gia đình nhỏ
gồm năm thành viên của tôi đã được hình thành, gồm tôi, một bạn sinh viên cùng
khóa và các em khóa dưới khác. Không như tôi bận tâm như trước chuyến đi, mọi
người đều thân thiện và cởi mở vô cùng. Và cũng không ngờ là chúng tôi lại “hợp
cạ” đến thế! Chẳng những cùng sở thích mà ngay cả cách sống, sinh hoạt cũng hài
hòa như thể anh em trong nhà vậy. Tôi bỗng cảm thấy mình không phải là một con
người nhỏ bé trên chiến trường khốc liệt với bầy “Cô Vy” nữa, vì tôi biết mình
không hề đơn độc chút nào…
Bắt đầu ngày mới,
trước khi vào công việc.
Nhiệm
vụ của chúng tôi là lấy mẫu test covid của những hộ dân ở phường An Cư. Trước
khi xuất phát, chúng tôi được học tập cách lấy mẫu sao cho đúng cách và an
toàn, cũng như đọc các thông số trên thiết bị, dụng cụ, nhìn nhận mẫu dương
tính, âm tính, mặc quần áo bảo hộ đúng cách… Đương nhiên, khi mới tiếp xúc với
công việc này, tôi chưa thể rành rọt như các anh chị hướng dẫn, nhưng cũng ít
khi gặp những sai sót không đáng có. Dần dần kỹ thuật của tôi được cải thiện
ngày qua ngày, cùng với sự trợ giúp hết mình từ người hướng dẫn và đồng đội chí
cốt. Qua trải nghiệm lần này tôi thật sự thấm thía câu nói “Không ai bị bỏ lại
phía sau”, tôi đã không bị bỏ lại phía sau, và tôi cũng không muốn một ai bị bỏ
lại phía sau cả.
Xin cảm ơn Phường
An Cư đã hỗ trợ.
Có
đôi khi, chúng tôi gặp phải những “ca khó”, gặp phải những vị khó tính, không
chịu hợp tác, chấp hành điều động của nhóm chúng tôi. Những lúc thế này, kiên
nhẫn và tận tình là điều mà chúng tôi cần nhất. Nói tôi không buồn, không giận
chính là điêu, bởi vốn tôi không phải là một người lành tính, lại thêm phải chịu
cái nóng nảy của mùa hè bên trong quần áo bảo hộ cả ngày trời, bất chấp trưa nắng
hay chiều giông. Nhờ học hỏi cách ứng xử cũng như nghe lời khuyên nhủ của anh,
chị và bạn bè, tôi dần điều chỉnh lại suy nghĩ và hành vi của mình sao cho hợp
lý hơn, trở nên khéo léo khi đối đáp với mọi người xung quanh. Hơn nữa, dịch bệnh
vốn đã gieo vào lòng người biết bao xúc cảm tiêu cực, như sợ sệt, lo âu mình là
nạn nhân kế tiếp chẳng hạn, hay cáu bẳn vì chẳng biết khi nào chỉ thị 16 mới
xong đây,... Nếu không cố gắng kìm nén lại những xúc cảm đó, mọi chuyện sẽ càng
trở nên rối rắm như một mớ bòng bong và công tác chống dịch sẽ chẳng đi được đến
đâu cả. Với lại, đâu phải lúc nào chúng tôi cũng gặp phải những tình huống khó
xử như thế.
Có
lần, anh em chúng tôi lấy mẫu test từ rất sớm. Và khi ấy, chúng tôi bắt gặp
khuôn mặt ngái ngủ, nhưng cũng không ngăn nổi ánh nhìn tò mò của những bé nhóc
trong khu.
Có
lần, chúng tôi nhận được lời thăm hỏi ân cần, cùng những vật phẩm tiếp sức từ
những cô chú thiện lành, đôn hậu.
Có
lần, nhìn động tác luống cuống, hồi hộp của các bác, các chú, chúng tôi cảm thấy
vui vẻ và lạc quan hơn rất nhiều.
Vì
những điều đó đáng yêu vô cùng…
Còn
có những lần và những lần khác nữa, cũng đáng yêu vô cùng…
Niềm
hạnh phúc lớn nhất đối với gia đình nhỏ của tôi nói riêng và của mọi người
trong đoàn nói chung, chính là ngày hôm ấy không có ca dương tính.
Và
khi hành trình của chúng tôi ngày càng gần đến đích, niềm hạnh phúc ấy đã được
tích lũy nhiều đến nhường nào...
Đó
cũng là lúc Cần Thơ dần dần khỏi bệnh. Vào khoảnh khắc cuối cùng của chuỗi ngày
miệt mài đi lấy mẫu test, trong tôi đọng lại bao xúc cảm. Tôi vui, vui vì đã
hoàn thành nhiệm vụ được giao, vui vì những ngày tháng gian lao đã khép lại,
vui vì tôi sắp được trở về sau những ngày nhớ nhà da diết, và vui vì tình hình
dịch bệnh nơi đây ngày càng khởi sắc. Nhưng trong tôi cũng bâng khuâng những nỗi
niềm khó tỏ. Phải chăng tôi đang luyến tiếc một khúc hát thanh xuân tươi đẹp,
phải chăng tôi đang luyến tiếc những kỉ niệm đã qua?
Gió
nhẹ, trời trong, ánh nắng ửng hồng rơi lên khung cửa sổ, giống như bao hôm nào.
Nhưng đến hôm nay, tại phòng cách ly này, tôi mới có thời gian để nhìn ngắm một
góc thành phố, một khung cảnh xa lạ mà tôi mới quen sau những ngày tham gia chống
dịch. Dù không mang vẻ phồng hoa tấp nập mà nó vốn có, nhưng ít nhất nó đã
không còn làm cho người ta cảm thấy u uất, ngột ngạt như những ngày chúng tôi mới
đến. Tôi biết, thành phố thân yêu của tôi đang từng ngày hồi sinh, đang vươn
mình sống dậy sau những giây phút gian lao chống chọi với con vi-rút chết người.
Mong rằng trong tương lai, khi tôi trở lại nơi này, sẽ không phải lại vì chống
dịch, mà chỉ là đến thăm một góc ký ức đầy thân thương mà thôi. Cần Thơ ơi! Hãy
mau khỏe nhé!
Hoàn thành cách
ly trở về
Chiến
dịch kết thúc, một hành trình thanh xuân cũng đã khép lại. Cảm ơn ngôi trường
CTUMP thân yêu đã đưa em đến đây, giúp em thỏa lòng khát khao được dâng hiến sức
lực bé nhỏ của mình cho cuộc đời chung. Em may mắn và tự hào vô cùng vì đã được
gắn bó quãng đời đại học của mình với CTUMP. Cảm ơn các anh chị tình nguyện
viên cùng bạn bè nhiệt tình giúp đỡ, cổ vũ, động viên trong suốt quá trình hoạt
động và cùng tạo nên những khoảnh khắc đáng nhớ. Và đặc biệt, cảm ơn vì bố mẹ
đã đồng ý cho con “đi theo tiếng gọi của Tổ quốc”. Mỗi khi nghe tiếng mẹ nghẹn
ngào trong những đêm gọi về, lòng con lại nôn nao niềm quyết tâm nhanh chóng
hoàn thành nhiệm vụ… Cảm ơn, cảm ơn vì tất cả.
Phạm Minh Luân - Lớp YT khóa 44