Mùa hè của Cần Thơ 2021
Lượt xem: 352
Mùa hè là mùa để các bạn nhỏ được giải lao, đi tham quan du lịch, về thăm ông bà... sau những tháng ngày đèn sách mệt mỏi. Vậy mà Virus Corona đã cướp đi sự vui vẻ ấy của các em nhỏ, phá vỡ những kế hoạch của biết bao người khiến mọi thứ phải delay, thậm chí là cướp đi mạng sống của những con người không gây thù oán với nó. Cần Thơ và đất nước phải rơi vào thế trận bị “Lockdown”.
Vâng! Đứng trước sự sống còn của nhân loại, trước sự mất
mát đau thương của đồng bào dân tộc mình không thể nào kiềm lòng thương xót, bản
thân rất mong có thể dốc chút công sức để giúp cho đất nước mình, Cần Thơ mình được
trở lại với nhịp sống nhộn nhịp, bình thường mới. Và đúng là trời không phụ
lòng người ngày 09/09/2021 tôi được lệnh triệu tập của Trường Đại học Y Dược Cần
Thơ, được xứng tên vào danh sách sinh viên tình nguyện ở tuyến đầu chống dịch.
Cảm xúc vừa vui sướng vừa hồi hộp, sợ rằng bản thân không thể làm tròn nhiệm vụ
được giao nhưng với sự nhiệt huyết của tuổi trẻ và tự hào là sinh viên của trường
được đóng góp chút công sức cho cộng đồng thì không có gì ngần ngại nữa. Ngày
đi, cha mẹ dặn mình đủ điều, nào là “con nhớ giữ gìn sức khỏe; có gì thì gọi
cho mẹ hay; nhớ về, mẹ đợi!....” Chỉ mang theo trong mình là những đồ dùng cá
nhân và lời căn dặn của mẹ cha ngoài ra không biết được mình sẽ đi làm nhiệm vụ ở những
đâu và cuộc hành trình này sẽ diễn ra bao lâu...?
Khi đến trường, được tập huấn và biết được Leader cũng như
đồng đội sẽ đồng hành cùng mình trong chuyến đi sắp tới tôi cảm thấy ngạc nhiên,
trước tinh thần nhiệt huyết, sẵn sàng tham gia của các bạn sinh viên trường
mình. Khách sạn Ninh Kiều là nơi đoàn chúng mình
tạm trú. Một căn phòng bé bé xinh xinh chứa đựng 4 sinh
viên tình nguyện. Ngày đầu tiên được đi lấy mẫu PCR tuy có nhiều bỡ ngỡ nhưng
Leader và các bạn hỗ trợ nhau hết mình, dạy mình biết được cách sử dụng đồ bảo
hộ đúng cách ; phải xử lý mẫu test như thế nào; khi test phải ca dương tính thì
nên làm gì;... Những ngày tiếp theo mình còn học được cách trấn an tâm lý người
khác vì người dân rất sợ bị “ chọt” vào mũi, có những cô chú rất dễ thương: “
Con lấy nhẹ nhẹ dùm dì, dì bị viêm xoang” “ Hông mấy khỏi chọt được hông chú,
chứ người nhà tui test âm tính rồi!”.... những tình huống dễ thương ấy làm tôi
cảm thấy bớt đi phần nào sự mệt mỏi dưới cái thời tiết thất thường của Cần Thơ.
À, nhắc mới nhớ, thời tiết có thể nói chính là trở ngại lớn nhất đối với chúng
mình, nắng mưa thì thất thường. Cái tiết trời ôi bức của mùa hạ lên đến 30 mấy
̊C còn phải mang trong mình bộ đồ bảo hộ khiến ta phải “ ngộp thở”, rồi trời
thì cứ mưa mưa càng làm cho con đường phường An Cư nhộn nhịp ngày nào lại trở
nên vắng hoe, tĩnh lặng hơn trông thấy!
Một góc đường
Lý Tự Trọng
Cứ như thường lệ cuộc hành trình của sinh viên tình nguyện
trường Đại học Y Dược Cần Thơ bắt đầu từ 7h sáng-11h trưa, và 1h chiều – 4h30’,
cứ thế được lặp lại thức ăn thì được cấp ứng đảm bảo tốt cho sức khỏe nhưng tôi
cứ nhớ cơm nhà làm sao! Tôi nhớ mẹ cha!
Nhớ cả con đường phố thị xô bồ đến từng ngõ ngách của Cần Thơ! Sau mỗi chiều
tan nhiệm vụ, thứ in lại trên gương mặt và cơ thể mình là những vết hằn của khẩu
trang, vết hằn của bộ đồ bảo hộ hay vết hằn này chính là “ huân chương” tự hào,
vì bản thân hạt cát nhỏ bé này được góp công đến cộng đồng.
Có những lúc thức dậy tôi sợ mình không đủ sức khỏe để
làm tiếp nhiệm vụ này, nhưng khi thấy sự lạc quan, tích cực của bạn đồng hành với
tinh thần nhiệt huyết đã thui chột đi ý chỉ gục ngã của tôi. Đọc tin tức thấy số
ca nhiễm cộng đồng đã giảm so với hôm qua; hôm kia, là lòng tôi cảm thấy rất
vui sướng và cũng biết rằng mình sắp được về nhà. Hành trình này gói gọn trong
3 tuần và 1 tuần cách ly. Trong hành trình 3 tuần ấy, khắp nẻo đường của khu phố
Cần Thơ không phải là những loại phương tiện Ting! Ting! trên đường phố, mà là
đoàn người khoác lên mình bộ đồng phục màu xanh được “ thịnh thành” trên các diễn
đàn của năm nay, mình cũng là thành viên của đoàn người ấy với nhiệm vụ là đi
truy vết lấy mẫu xét nghiệm. Mệt chắc chắn là có, nhưng bạn bè ai cũng kiếm cớ
để là không khí thêm sinh động, thú vị để gạt bỏ sự mệt nhọc đó.
Một chút năng
lượng tích cực cuối ngày
Chúng mình cũng có di chuyển thay đổi nơi ở đến khách sạn
Cửu Long. Tuy là 3 tuần nhưng mình cảm nhận được sự yêu thương,giúp đỡ đồng bào
mình dành cho nhau, có những kỷ niệm rất là vui mà mình không thể nào quên được.
Mình khẳng định là mình “ Được nhiều hơn mất” được sự quan tâm của người dân,
được người dân tặng những chiếc bánh, ly nước; học được cách giao tiếp với mọi
lứa tuổi; học được cách sống chung với tập thể; học được cách phòng chống đối với
Covid-19...đó là động lực, sự ủng hộ tinh thần rất lớn không chỉ đối với riêng
bản thân mình. Được làm việc giao tiếp với những người chưa từng quen, cũng như
là các chú cán bộ, các anh quân nhân, ai cũng hết mình hỗ trợ, động viên nhau.
Thành viên Phường
An Cư CTX 2 đợt 2
Mình Minh Luân- sinh viên năm 4 của trường Đại học Y Dược Cần Thơ vô cùng biết ơn nhà trường đã tạo cơ hội cho tấm thân nhỏ bé này được chung sức xây dựng ước mơ chung của cộng đồng, ước mơ của toàn nhân loại – “Một thế giới không còn Virus Corona”. Cảm ơn vì cho mình “ Hành trình 3 tuần” ý nghĩa và những kỷ niệm tuyệt vời, dù đã được về nhà gần 1 tháng qua nhưng trong mình vẫn còn lâng lâng cảm giác khi lần đầu được lấy mẫu cho người dân. Mình luôn trong tư thế sẵn sàng nếu nhà trường, cộng đồng cần hỗ trợ. Thật là tự hào và hãnh diện khi trường Đại học mà mình đang học đã chung tay xây dựng, đẩy lùi Covid giúp cho công tác chống dịch của Nhà nước, và đem lại cho một Cần Thơ xanh trở về với quỹ đạo vốn có.
Phạm Minh Luân- Lớp YT khóa 44