Mưa lạnh nhưng lòng người thì ấm

Lượt xem: 290

Ngày tôi thông báo lên đường đi lấy mẫu, mẹ tôi gọi và dặn dò rất nhiều thứ, mẹ ủng hộ tôi lên đường chống dịch cùng những người đồng đội nhưng cũng không khỏi lo lắng. Lần đầu ra trận mang theo bao bâng khuâng và hồi hộp, nhưng một khi đã quyết định, tôi dặn lòng tiến về phía trước mà không quay đầu lại. Nghe tiếng gọi bạn bè nơi tiền tuyến xa xôi, tự thấy mình thân là một sinh viên y, cần có sự đóng góp nhất định khi tổ quốc lâm nguy, chống giặc như chống dịch, vì thế, như hàng trăm sinh viên khác của trường đại học Y Dược Cần Thơ, tôi xách vali và lên đường tham gia vào chiến dịch Cần Thơ Xanh 2.

Đến Cờ Đỏ và một buổi chiều muộn, sau khi nghe tin tất cả bạn bè của mình đều đã đến nơi an toàn. Leader tổng của đội nhanh chóng chia team và bàn giao vị trí lấy mẫu. Những ngày làm việc tại Cờ Đỏ, ngày mưa nhiều hơn ngày nắng. Cái không khí trầm lặng và u tối ấy càng khiến quang cảnh vốn đã tĩnh lặng vì COVID nay lại càng quạnh hiu. Vì mưa nên công cuộc lấy mẫu của chúng tôi bị trì hoãn liên tục, hết mưa chúng tôi lại rảo bước trên những con đường to lớn và vắng vẻ, đến từng nhà để lấy mẫu xét nghiệm COVID. Những ngày đầu tôi vô cùng bỡ ngỡ, cũng may đồng đội và leader ở cạnh bên lúc nào cũng giúp đỡ và lo lắng cho tôi. Cả 3 thành viên nhanh chóng hòa hợp và làm việc nhịp nhàng với nhau, sau một ngày đầu tôi cũng dần quen hết tất cả các quy trình lấy mẫu và bảo quản mẫu, vì vậy, sự bỡ ngỡ cũng vơi dần đôi chút, tôi đã tự tin hơn nhiều, kĩ năng cũng vững vàng hơn. Tuy vậy, chúng tôi vẫn bị những cơn mưa bất chợt đến quấy rối và trì hoãn. Mỗi lần trời mưa, chúng tôi lại mượn tạm của người dân một nơi trú ẩn tạm thời. Người dân nơi đây rất niềm nở cho chúng tôi mượn nơi trú, còn mang ghế ra cho chúng tôi ngồi cho đỡ mỏi chân. Thật may mắn, tôi là một đứa nhỏ người, nên tôi trong bộ đồ bảo hộ khá thoải mái nên vận  động khá dễ dàng, có thể ngồi thoải mái khi mệt hay mất sức, chỉ thương cho đồng đội, có lẽ vì bộ đồ PPE quá bó sát, nên bạn ấy không dám ngồi, càng không dám vận động mạnh vì sợ rách, sợ phí một bộ PPE mới. Vừa thương, vừa khâm phục tinh thần và sự hi sinh của những người bạn ấy.

image001.jpg 

Dư năng lượng khi làm nhiệm vụ tại ấp Thới Hòa B

Thế là Cờ Đỏ mưa rồi lại nắng, ròng rã mấy hôm cũng lấy mẫu xong ấp được giao. Cả đoàn chúng tôi họp lại cùng nhau lấy mẫu ấp Thới Thuận B - ấp to nhất và đông dân nhất ở TT.Cờ Đỏ. Sáng hôm ấy trời lại mưa, mưa như trút nước và con đường nhỏ trông mờ mịt và không còn thấy rõ nữa, càng lúc cành vắng lặng và êm ắng đến mức rợn người. Đội ba người chúng tôi được phân công đi cùng một chú bên ấp để đi lấy mẫu tổ 2. Vì chỉ có một chiếc xe máy và quãng đường khá xa, chú chở tôi đi trước và dặn hai bạn còn lại đi bộ từ từ theo, chú sẽ trở lại đón. Nhưng than ôi, người tính không bằng trời tính. Sau khi chú chở tôi đến nơi, tôi tiến đến sắp xếp dụng cụ và chờ các bạn còn lại. Rất lâu sau chẳng ai quay lại cả, trời mưa tầm tã như trút nước, càng lúc càng to dần. một người dân tốt bụng thấy tôi đứng một mình dưới mưa, nên ông đã mời tôi vào mái hiên nhà ông ngồi để trú mưa, tôi ngồi cùng một số đồng bào dân tộc Khơ-me ở đây. Họ vô cùng dễ thương và trìu mến, trò chuyện liên tục và hỏi han tôi. Đây là lần đầu tiên tôi đến một vùng đất mà người Khơ me sinh sống, nên trong tôi không khỏi có chút e dè. Tuy nhiên họ lại rất niềm nở và hòa đồng bắt chuyện với tôi. Trò chuyện về vấn đề COVID, rồi ở đây chống dịch thế nào, tình trạng vaccine ra sao. Nhờ có họ mà những cơn mưa không trở nên trầm buồn như cái cách mà nó diễn ra. Sau một khoảng thời gian, tôi mới biết hai bạn đồng đội của tôi đi lạc. Vì tất cả bọn tôi đều mặc PPE màu xanh, nên người dân họ không phân biệt được và chỉ đường sai, dẫn đến việc chúng tôi phải di chuyển loạn xạ trong mưa sáng hôm đó. Dở khóc dở cười nhưng cũng khá đáng yêu. Ngày hôm đó tuy trời mưa không dứt, vẫn nhè nhẹ lâm râm, nhưng tất cả mọi người đã cố gắng hoàn thành tốt nhất nhiệm vụ của mình. Người dẫn cũng rất hợp tác cùng chúng tôi để lấy mẫu, tuy có những người họ tỏ ra khá sợ những nhân viên y tế mặc đồ xanh như chúng tôi, nhưng tất cả đều hợp tác rất tốt. Còn có một cô rất tốt bụng, cô bán quán nước nên tặng chúng tôi mấy chai nước ngọt xách theo. Còn  giúp đỡ cho chúng tôi mượn bàn ghế và nơi đẻ sắp xếp dụng cụ, đồ đạc. 

image002.jpg

Đội một tại ấp Thới Hòa B

Hết buổi sáng hôm ấy thì chiến dịch Cần Thơ xanh 2 tại Cờ Đỏ của tôi cũng khép lại. Qua chuyến đi bất ngờ này của mình, tôi chợt nhận ra rằng, dù bất cứ dân tộc nào, bất cứ hoàn cảnh nào, thì mọi người dân Việt Nam cũng là những người anh em cùng sống chung trên một mảnh đất, được gọi với hai tiếng thân thương - Việt Nam. “Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ”, huống gì là khi dịch bệnh COVID bùng phát, người người nhà nhà không thể đi làm, cuộc sống vô cùng khốn khó, hơn nữa đó là có những gia đình còn phải đau thương khi mất đi người thân mình yêu quý. Quá nhiều mất mát, cũng quá nhiều nỗi đau, chính vì thế, sức trẻ chúng tôi luôn cố hết sức, nguyện cống hiến tất cả những gì có thể mang lại một Việt Nam khỏe  mạnh và tươi đẹp một lần nữa. Chúc Cờ Đỏ ngày tôi về sẽ vẫn tiếp tục khỏe mạnh, hi vọng thị trấn sẽ sớm trở lại dáng vẻ nhộn nhịp mà một thị trấn từng đã có.




Trần Thị Tuyết Hạnh - Lớp YT Khóa 44