Mưa tháng tám: Mát lành và thanh khiết
Lượt xem: 535
Lại một mùa Trung thu nữa đã qua. Những mùa Trung thu trước, tôi lướt nhẹ qua những đám múa lân, sư, rồng; hít một hơi thật sâu cái mùi bấc cháy trong cây đèn ông sao; miệng nhâm nhi một miếng trà thơm và cái bánh trung thu đậu xanh hai trứng muối; cặp mắt nhìn về nơi cung trăng xa xăm của chú Cuội và chị Hằng.
Mùa Trung thu năm nay,
tay, chân, mắt, mũi, miệng cũng cảm nhận đầy đủ hương vị, nhưng cảm nhận dường
như hơi khác: Tay mang găng, chân đi bao ni lông, mũi thoang thoảng một mùi
nhựa mới, miệng nếm vị mồ hôi; chắc là chỉ có mắt vẫn nhìn về nơi xa xăm, nơi
ánh trăng, nơi hạnh phúc vĩnh hằng.
Trường
Chính trị tỉnh Kiên Giang - nơi sinh hoạt sau khi làm nhiệm vụ
Trung thu năm trước,
không chỉ có tôi và trăng; trung thu năm nay, tôi, trăng và những người dân nơi
mảnh đất Kiên Giang thân thiện, đầy trân quý. Nhà thơ Hàn Mặc Tử đã từng viết:
“Ai mua trăng, tôi bán trăng cho. Không bán đoàn viên, ước hẹn hò”. Trung thu
năm nay, lại một mùa Trung thu rời xa gia đình, chẳng còn phá cỗ, rước đèn,
cũng chẳng có cái bánh trung thu đậu xanh hai trứng muối. Tuy vậy, chính người
dân Kiên Giang đã giúp cho tôi cảm thấy mùa Trung thu này gần gũi và ấm áp
hơn.
Ngày đầu tiên, chúng tôi
đi về tổ 1, 2, 3, 4 của xã Minh Hoà, huyện Châu Thành, tỉnh Kiên Giang. Người
dân ở đây chủ yếu là lao động nghèo, nhà cửa không mấy khang trang. Chúng tôi
băng qua ruộng vào cái mùa đầy nước, đám chuồn chuồn bay thấp lè tè dưới chân
chúng tôi. Ở đâu đó trong một căn nhà nhỏ ven bờ ruộng, một người phụ nữ trạc
tuổi mẹ tôi đang ngồi câu cá vọng ra: “Mấy chú bên Cần Thơ qua hả? Đi cả ngày
mà mặc bộ đồ đó chắc mệt lắm. Thôi ở đó chờ tôi đem 2 trái dừa ra cho nha”. Tôi
nhìn anh đội trưởng, không biết phải làm thế nào vì đây là lần đầu tiên tôi
tham gia chống dịch. Chắc là anh biết tôi đang phân vân nên anh bảo: “Người ta
cho thì cứ nhận đi em, không lấy người ta buồn đó”. Thế là tôi cầm theo 2 trái
dừa và lòng nghĩ về cái tình của con người miền Tây, chân chất, thật thà, tuy
không giàu có về tiền bạc nhưng lúc nào cũng nặng nghĩa, nặng tình. Nước dừa
mùa mưa thì mấy quả nào ngọt, nhưng với tôi, đó có lẽ là trái dừa ngon nhất,
mát lành nhất từ trước đến nay.
Ngày thứ hai, chúng tôi
vẫn tiếp tục ở địa điểm cũ. Hôm đó, chúng tôi quyết định làm cả buổi trưa để
chiều nghỉ sớm. Chú tổ trưởng đi theo chúng tôi để hỗ trợ cũng chưa có miếng
cơm nào lót dạ. 12h trưa, trời đứng gió, đứng dưới cái mái hiên hắt nắng, mặc
trên mình bộ đồ bảo hộ, mồ hôi nhễ nhại, nhưng lòng thì cảm thấy yên tâm khi
chú tổ trưởng bảo với bà con: “Người ta ở tận Cần Thơ qua đây giúp mình, trưa
giờ chưa cơm nước gì hết, ráng ráng xíu đi bà con chứ mấy chú đó cực lắm”. Thế
là ngày hôm đó chúng tôi kết thúc sớm hơn ngày đầu khoảng 2 tiếng đồng hồ. 3h
chiều, chúng tôi nghỉ lại ngoài hiên nhà của một cô giáo cấp 2, cô mang cho tôi
và anh đội trưởng 1 bát canh thịt bằm và 2 ly cà phê. Cà phê thì đắng đấy,
nhưng mà ngọt ở trong tim.
“Mấy đứa ăn sáng chưa,
thầy còn mấy ổ bánh mì với mấy cái bánh in nè, cầm về ăn nha.” – Đó là lời của
một thầy hiệu phó trường cấp 2 sống tại Tổ 1, ấp Minh Phú, thị trấn Minh Lương.
Ngày thứ 3, chúng tôi được chia về thị trấn Minh Lương vì ở đây phát hiện các
ca nhiễm mới, nhiệm vụ của chúng tôi là phải bóc tách F0 ra khỏi cộng đồng.
Công việc ở đây cũng giống như ở Minh Hoà, chúng tôi vẫn đảm bảo chuyên môn và
lắng nghe những câu chuyện bên lề của người dân. Đó là anh Tốt, một người đàn
ông độc thân nhưng lúc nào cũng bảo mình có nhiều vợ, anh vui tính bảo chúng
tôi là test cho nhanh đi để anh về chở thêm mấy người vợ nữa tới. Chúng tôi phì
cười và trêu anh là mẫu test lần đầu hỏng rồi nên muốn lấy lại thêm lần nữa.
Thế là anh lên xe bỏ về mà vẫn không quên là kêu sẽ chở vợ của mình lên. Chúc
anh sớm cưới được vợ nhé!
Tham gia mỗi chiến dịch,
giúp cho tôi hiểu được thêm nhiều điều nơi quần chúng. Bên cạnh được gia tăng
thêm kỹ năng chuyên môn, được rèn luyện kỹ năng giao tiếp, tôi còn thấu hiểu
hơn về những điều mà chủ tịch Hồ Chí Minh từng dạy: “Dễ trăm lần không dân cũng
chịu, khó vạn lần dân liệu cũng xong”. Đi đến những địa phương, nhân dân ủng
hộ, là điều mà mỗi cán bộ, nhân viên y tế mong muốn hơn hết thảy. Ở đâu đó vẫn
còn những bài báo viết về sự việc nhân viên y tế bị hành hung, nhất là trong
mùa đại dịch này, nhưng tôi may mắn hơn những bậc tiền bối khi người dân huyện
Châu Thành, tỉnh Kiên Giang hợp tác và còn tiếp thêm cho chúng tôi sức
mạnh.
Ảnh chụp cá nhân sau khi mặc bộ đồ bảo hộ chuẩn bị thực hiện
nhiệm vụ lấy mẫu cộng đồng tại xã Minh Hòa, Huyện Châu Thành, Tỉnh Kiên Giang
Tôi cảm nhận được tinh
thần đại đoàn kết của toàn dân tộc. “Nhân dân ta có một lòng nồng nàn yêu nước,
đó là truyền thống quý báu của dân tộc ta”, từ những nhà sư trong chùa, đến
những đồng bào dân tộc thiểu số như Chăm, Khmer, … đều chung tay chống dịch,
tuân thủ theo đúng nguyên tắc 5K. Đội chúng tôi ngoài nhân viên y tế còn có sự
giúp sức của thầy giáo thể dục và cô giáo mầm non, tuy không cùng chuyên môn,
nhưng họ vẫn là những người cộng sự tuyệt vời để chúng tôi có thể hoàn thành
nhiệm vụ được giao.
Đội lấy mẫu và cô giáo mầm non chụp tại chùa ở ấp Minh Phú,
xã Minh Hòa, Huyện Châu Thành, Tỉnh Kiên Giang
“Và tôi biết, tôi phải nói lời cảm ơn.
Cho tôi sống, những tháng những ngày rất xanh”. Xin cảm ơn anh Giang,
người đội trưởng dìu dắt tôi từ những ngày đầu đến hôm nay. Cảm ơn Thanh Hân và
Đại Vủ đã giúp đỡ, hỗ trợ cho đội chúng tôi vào ngày cuối cùng. Cảm ơn chị Trúc
khó tính nhưng vô cùng đáng yêu. Cảm ơn tất cả thành viên của xe 19 xã Minh
Hoà. Cảm ơn các thầy cô đã theo sát, chăm lo cho chúng em. Cảm ơn các đồng chí
Thành Đoàn Cần Thơ đã đi theo hỗ trợ cho các tình nguyện viên. Cảm ơn các cấp,
các ngành địa phương đã giúp đỡ cho chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ. Và đặc biệt,
xin cảm ơn những người dân đáng quý của mảnh đất Châu Thành, Kiên Giang, hi
vọng rằng, vào một ngày dịch bệnh được khống chế, chúng ta lại được gặp nhau.
Hoàn thành nhiệm vụ trở về Cần Thơ cách ly thêm một tuần dưới
cơn mưa
Người ta thường bảo
thanh xuân như một cơn mưa rào, tuy bị ướt nhưng ai cũng muốn tắm thêm nhiều
lần nữa. Và cơn mưa mùa Trung thu năm nay của tôi cũng vậy, thật mát lành và
thanh khiết.
Trần Nhân Kiệt – YC khóa 45