Năm tháng tuổi trẻ
Lượt xem: 317
Cha mẹ có công sinh thành, dưỡng dục, nhưng ảnh hưởng tới nhân cách trong quãng thời gian học tập của chúng ta có lẽ là những thầy cô. Đúng vậy, cách ứng xử, tình cảm mà những người thầy, cô tại trường Đại học Y Dược Cần Thơ trong đại dịch này đã ảnh hưởng rất lớn tới tôi.
Những
thầy cô giảng viên tại trường Đại học Y Dược Cần Thơ đồng thời cũng là những
người thầy thuốc. Có lẽ vậy nên họ không thể yên tâm công tác, mà cùng với sinh
viên trường sẵn sàng lao mình vào tuyến đầu chống dịch. Tôi cũng từng nghi ngờ
về sự nhiệt huyết của những thầy cô, vì họ không còn trẻ như tôi, và họ còn rất
nhiều công việc khác phải lo nữa. Nhưng tôi đã hoàn toàn sai. “Ngọn lửa” mà tôi
tưởng chừng không còn đỏ rực như tuổi mười tám, đôi mươi đấy lại truyền “lửa”
tinh thần cho chúng tôi vô cùng.
Tôi
đang muốn nhắc tới PGS.TS.BS Trần Đỗ Hùng. Có ai qua sông mà không phải nhờ đò,
có ai hoàn thiện được nhân cách mà không qua những lời giảng của thầy cô? Buổi
tối đầu tiên tại trường Chính Trị tỉnh Kiên Giang, các thầy phụ trách nhóm tình
nguyện viên hỗ trợ Kiên Giang đã cho chúng tôi được tập huấn kỹ năng thêm để
sáng mai bắt đầu thực chiến.
Thầy
Hùng đã nói 1 câu khiến tôi vô cùng xúc động: “Các em, thầy muốn nói điều này.
Có thể nhà trường tập huấn cho các em đầy đủ, tối nay các em lại được tập huấn
thêm lần cuối để mai chúng ta làm việc. Thầy mong rằng, sinh viên trường chúng
ta có thể biến ứng biến với mọi tình huống xảy ra. Hãy giữ một tinh thần tình
nguyện “đi dân nhớ, ở dân thương” các em nhé.”
Tập huấn lần cuối tại trường Chính
Trị tỉnh Kiên Giang
Tôi
đang muốn nhắc tới Ths.BS Huỳnh Văn Lộc- người thầy đã trực tiếp theo nhóm tình
nguyện viên tại xã Mỹ Lâm- Hòn Đất- Kiên Giang. Thầy chăm lo cho sinh viên từng
chút một. Nhóm nào gặp khó khăn, thầy cử người xuống giải quyết ngay. Thầy cũng
luôn nhắc nhở chúng tôi phải dĩ hòa vi quý, học cách giao tiếp, giao tiếp có êm
thì làm việc mới thuận lợi: “Các em đều là tình nguyện viên, tất nhiên thầy rất
hoan nghênh tinh thần đó, chứng tỏ các em không ai lười nhác, không ai trốn
tránh dịch bệnh mà chiến đầu giúp nhân dân. Nhưng do tuổi còn trẻ nên kinh nghiệm
xã giao còn non, có vấn đề gì phải bình tĩnh xử lý, không tự xử lý được thì thầy
sẽ hướng dẫn”. Thầy là con người luôn mang tới bầu không khí tươi vui cho đoàn
tình nguyện, tôi quên đi cái mệt sau một ngày làm qua những cuộc trò chuyện với
thầy.
Tôi
đang muốn nhắc tới những thầy cô, đội hậu cần của trường Đại học Y Dược Cần
Thơ. Đúng là hậu cần vững chắc thì tiền tuyến mới vững mạnh. Hậu cần chăm lo
cho đội tình nguyện không chỉ vật chất mà còn quan tâm tinh thần, những tâm tư
tình cảm của chúng tôi. Ths Trần Bích Phương có cho đội tình nguyện viết nhật
ký chống dịch, để qua đó hiểu hơn về những vấn đề đội đang gặp phải, biết hơn về
những chuyện vui buồn và chia sẻ cùng chúng tôi. Sau bữa cơm chiều, đội tình
nguyện còn được hậu cần gửi cho hoa quả, khi là trái nhãn, trái mận, lúc lại là
thanh long, ổi,…tuy không nhiều nhưng tình cảm thầy cô dành cho sinh viên lại
vô cùng to lớn.
Hoa quả đội hậu cần trường Đại học
Y Dược Cần Thơ gửi đội tình nguyện
Trong dòng đời vội vàng tấp nập, đôi
lúc cần sống chậm lại để chiêm nghiệm về những người đồng hành xung quanh, đừng
quên đi những người thiêng liêng cho ta một nền tảng vững chãi, tuyệt vời.
“Thầy cô”-hai tiếng ấy thật thiêng liêng và ý nghĩa, đó là tình yêu, là sự biết
ơn và kính trọng. Đó là bông hoa cứ mãi ngát hương, cứ mãi tỏa sáng với cái tâm
và cái tài của mình. Em cảm ơn thầy cô trường Đại học Y Dược Cần Thơ rất nhiều,
chúc thầy cô luôn có sức khỏe tốt để không chỉ dạy chữ, mà còn dạy cách làm
người cho thế hệ sinh viên sau này.
Mãi biết ơn thầy cô!
Nguyễn Đình Đậu - sinh viên YA khóa 45