Ngày chia xa

Lượt xem: 260

Nhớ ngày nào mới xuống, cả đội còn bỡ ngỡ nhiều thứ, từ công việc, ăn uống, sinh hoạt, nghỉ ngơi, giờ giấc. Thì nay công việc đã linh hoạt và đi vào khuôn khổ. Nhắc đến đây, em rất cảm ơn Bs Thọ và Bs Tuân. Sự quan tâm, động viên và luôn bên cạnh giúp đỡ khi cần của những đàn anh đi trước là điều mà chúng em cần nhất trong mỗi lần ra quân.

" Giờ chia tay đã đến, bạn ơi!

Mới hôm qua ta còn với nhau. "

image001.jpg 

Trường tiểu học Vĩnh Bình 2, xã Vĩnh Bình, huyện Vĩnh Thạnh, TP Cần Thơ

Mình xin mượn lời bài hát “ tạm biệt” để nói lên giây phút rời xa này của những người bạn ngỡ thân mà lạ ngỡ lạ mà thân. Dù ai trong chúng ta cũng biết bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn. Cuộc gặp nào rồi cũng tan. Nhưng những gì còn đọng lại mới là điều quan trọng nhất. Những kỷ niệm thanh xuân ấy là những kỷ niệm tuyệt vời mà tôi chẳng thể nào quên.

Nhớ ngày nào mới xuống, cả đội còn bỡ ngỡ nhiều thứ, từ công việc, ăn uống, sinh hoạt, nghỉ ngơi, giờ giấc. Thì nay công việc đã linh hoạt và đi vào khuôn khổ. Nhắc đến đây, em rất cảm ơn Bs Thọ và Bs Tuân. Sự quan tâm, động viên và luôn bên cạnh giúp đỡ khi cần của những đàn anh đi trước là điều mà chúng em cần nhất trong mỗi lần ra quân. Trong lúc tụi em còn loay hoay hoà nhập vào môi trường mới thì các anh đã chu đáo đi kiểm tra chất lượng của những trang bị bảo hộ nào là PPE, khẩu trang N95…xem có đủ không? đạt chuẩn không? Và sự tận tâm ấy luôn được thể hiện bằng những hành động cụ thể. Các anh chẳng ngần ngại di chuyển quãng đường hơn mấy chục cây số giữa các xã để xem chỗ ăn, chỗ nghỉ ngơi, sinh hoạt và dành nhiều thời gian để làm việc với các lãnh đạo địa phương, mục đích chỉ có một đó là giúp tụi em có được sự hỗ trợ tốt nhất từ các anh chị địa phương, nơi mà tụi em sẽ làm việc 3 tuần. Nhờ vậy mà chúng em được các anh chị ở trạm yêu mến và nhiệt tình hỗ trợ, chỉ dẫn khi chúng em cần. Và những cuộc họp giữa khuya luôn dặn dò, nhắc nhở những điều cần thiết và bổ ích cho công việc chúng tôi. Đến cả khi nằm mơ cũng không quên nhắc nhở chúng tôi báo cáo số liệu.

 image001.jpg

Bác sĩ Tuân kiểm tra thiết bị.

Nhớ những bữa cơm thật ngon mà các anh chị xã đội đã cất công chuẩn bị. Và cả trò chơi “đau tim” sau mỗi bữa cơm mới là điều thú vị, nơi bạn có thể thấy được sự bất lực của những “ gương mặt vàng trong làng rửa chén “. Và dường như “người anh” của chúng ta cũng chẳng thể thoát khỏi trò chơi may rủi của số phận này, khi góp mặt khá nhiều. Những bầu không khí ngượng ngùng ngày nào giờ đây đã thay bằng những tiếng cười rơm rã.

 image001.jpg

Cơm trưa với nhiều vitamin 

 image001.jpg

Cơm chiều tại Xã đội

          Nhớ những buổi chiều chơi đá cầu cùng nhau dưới ánh nắng nhè nhẹ để rèn luyện sức khỏe. Đâu đó đột nhiên xuất hiện hình bóng ai đó quen quen, đó chính là anh điều phối công việc ở trạm y tế của chúng em. “À khoan đã, sao anh lại xuất hiện” tôi tự hỏi. Khi đến gần chúng tôi ngạc nhiên, một quả mít to đùng trên xe anh. Anh thường qua cho trái cây vì biết chúng tôi về hỗ trợ cũng ít có dịp đi ra ngoài mua. Và không thể không nhắc đến những quả đu đủ siêu to khổng lồ của bác bảo vệ. Chúng tôi hay trêu rằng “ bác cho để cả đội tập tạ”. Thế là những buổi chiều của chúng tôi kết thúc với các niềm vui nhỏ bé như vậy đấy ! 

image001.jpg

Các thành viên đội tình nguyện giao lưu đá cầu

Nhìn những con người thân thương trước mắt, tôi bỗng thấy lòng mình có chút đượm buồn. Thời gian sinh hoạt, làm nhiệm vụ chung tuy ngắn ngủi nhưng chúng tôi hầu như hiểu rõ tính cách cũng như cách làm việc của nhau. Làm việc nhóm tuy không thể tránh khỏi những bất đồng ý kiến, nhưng lạ thay nhóm tôi lại san sẻ và chịu lắng nghe nhau đến lạ. Suy cho cùng những cuộc tranh luận ấy cũng là muốn hoàn thành công việc tốt hơn, giúp được nhiều người hơn. Sắp chia tay rồi, nhận ra ta còn nợ một ánh mắt, một nụ cười, một lời cảm ơn… Chia tay thật buồn, nhưng nếu cuộc sống không có sự chia tay thì cũng sẽ không có gặp lại và lúc đó những nỗi niềm cũng sẽ không còn và cuộc sống sẽ trở nên nhàm chán và vô vị. Như tôi vẫn thường nghe “Cánh cửa này khép lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra”. Lời cuối xin chúc tất cả mọi người bình an, sức khỏe, và luôn thành công trên con đường phía trước.

image001.jpg

Tổng kết tại Trường tiểu học Vĩnh Bình 2, xã Vĩnh Bình, huyện Vĩnh Thạnh, TP Cần Thơ

Có cánh hoa nào không tàn

Có giấc mơ nào không tan

Hát để tâm tư vén màn

Thả mình xuôi với mây ngàn… `

“Trích dẫn từ bài hát ‘ Mười năm’ ’’

Vĩnh Bình ngày chia xa…





Dương Thanh Huy - Lớp YI khoá 43