Nhật kí chống dịch bệnh viện dã chiến số 2
Lượt xem: 329
Covid mang lại đau thương cho nhiều người, những chiến sĩ nơi tuyến đầu chống dịch mang theo hành trang là những người thân, bạn bè, đồng bào thân yêu. Tiếp thêm động lực đẩy lùi dịch bệnh!
Chúng tôi chính là niềm tin, là hi vọng là điểm tựa vững chắc của các
bệnh nhân Covid.
Bước vào công tác hỗ trợ bệnh viện dã chiến với những khó khăn, đầy sự lo lắng và những kíp trực mệt mỏi.
Nhưng một câu chuyện đã
khiến tôi mạnh mẽ hơn:
Hôm đó, Cần Thơ gợn buồn với những áng
mây đen, như tâm trạng nặng nề khó nói của các chiến sĩ đang phòng dịch nơi
tuyến đầu của đất nước.
Hôm nay, sau khi phát
cơm thì chị T- một bệnh nhân vừa mới chuyển đến mang tâm trạng lo lắng buồn bã
đến hỏi tôi: “ Bác sĩ ơi, khi nào em được xuất viện vậy ? “. Tôi nhẹ nhàng đáp
“ Chị mới vào hôm qua, nên chắc còn lâu chị mới được xuất viện về nhà, để chắc
chắn hơn chị nên gọi hỏi nhân viên trực ở khu hành chính nhé”. Chị liền rụt mặt
xuống khóc nức nở. Tôi ngẩn người vì hành động trên. Thì ra, chị T mới vừa sinh
được 8 tháng, em bé ở nhà không có mẹ nên khóc 2 ngày đến mất tiếng. Chị nhìn
tôi với ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ. Tôi đứng lặng người vài phút, vì nhà tôi
cũng có trẻ nhỏ nên biết khi thiếu mẹ bé sẽ không thể nào ngủ được, lòng tôi
như có gì đó bóp nghẹn lại, chua xót và đồng cảm. Vì thế, nên tôi cố gắng liên
hệ tìm cách giúp đỡ để có thể chuyển em bé F1 đến ở chung với chị, nhưng đổi
lại là phải chấp nhận nguy cơ (cam kết). Sau khi nghe tôi nói, chị liền
nở một nụ cười hạnh phúc, tôi thấy những mệt mỏi khó khăn trong những ngày qua
tan biến.
Covid
mang lại đau thương cho nhiều người, những chiến sĩ nơi tuyến đầu chống dịch
mang theo hành trang là những người thân, bạn bè, đồng bào thân yêu. Tiếp thêm
động lực đẩy lùi dịch bệnh!
Tôi chỉ hi vọng góp chút
sức lực để những bệnh nhân khỏi bệnh đoàn tụ với gia đình.
Tâm sự của bạn sinh viên
đã gần 1 năm không về nhà! Ngày buồn nhớ về gia đình!
Lê Huỳnh Đạt - Lớp YI khóa 44